Khớp với kết quả tìm kiếm: Xe máy đi bao nhiêu km thì bảo dưỡng · 1.1 Thay dầu/ nhớt từ 1.500 – 2000 km/lần · 1.2 Bảo dưỡng lọc gió từ 6.000 – 8.000 km · 1.3 Thay bugi trong khoảng 8.000 – … Bao Dưỡng Em Đi. Bao Dưỡng Em Đi. 7.5/10. 13.9K. Theo dõi. Tác giả: Nhiễm Thanh Nhan. Thể loại: Đam M Bố thắng mòn quá mức còn gây tác động xấu lên đĩa phanh, làm bề mặt đĩa phanh lồi lõm do bị bào mòn. Lúc ấy bạn có thay bố thắng mới cũng không làm giảm đi tiếng ”kít kít” khó chịu mỗi lần thắng xe. Cách giải quyết là phải thay đĩa thắng mới, hoặc đi mài lại Đường [Dm]em đi anh [Em]sẽ đi [Am]ngược lại [A7] Thì [Dm]hôm nay anh [Em]chẳng đau thế [Am]này Verse 2: [Am]Phải chi anh biết rằng chuyện tình [Em]ta vỡ tan [Dm]Thì những ngày xưa cũ anh [E7]sẽ yêu nhiều hơn nữa [Am]Phải chi anh biết rằng những lời [Em]hứa quá vô tình Con Đường Xưa Em Đi Châu Kỳ Hồ Đình Phương . Ca sĩ thể hiện: Giang Hồng Ngọc, Đan Trường, Trung Quang, Trường Vũ, Hồng Trúc, Tuấn Vũ, Phương Hồng Quế, Phương Dung, Phượng Mai, Ngọc Huyền, Nguyên Vũ, Thái Châu, Phương Dung VN , Chung Tử Lưu, Chế Thanh, Trường Thanh, Hương Lan, Mỹ Thể, Phương Đại, Lê Hải Anh, Khánh cXlNrz. Editor Tiểu HáchLúc Lâm Hoa nghe được Lam Tiếu Chính khẳng định trả lời, có chút kích động cho Lam Tiếu Chính một cái ôm thật hồi sau, Lâm Hoa lại ý thức được gì đó, túm lấy cổ áo Lam Tiếu Chính “Chẳng lẽ anh lại là kích động nói ra ư?”Mắt mở thật to, còn có ý tứ hàm xúc tức giận ở bên trong.“Cho dù là nhất thời kích động, cũng sẽ thực hiện!” Lam Tiếu Chính không nhìn đến ánh mắt đe dọa của Lâm Hoa, hai cánh tay trực tiếp áp sát lại, bế bổngLâm Hoa ôm ấp yêu thương.“Anh làm gì thế?” Lâm Hoa theo phản xạ lấy hai tay choàng lên cổ Lam Tiếu Chính.“Không làm gì cả” Lam Tiếu Chính rất bình tĩnh trực tiếp bế Lâm Hoa vào phòng ngủ.“Tiếu Chính, cái kia...” Lâm Hoa không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lam Tiếu Chính, chỉ từ lần trước, sau đó Lâm Hoa cũng chỉ nằm trong lòng hắn ngủ. Thân thể đã tốt hơn nhiều, chí ít sẽ không cảm thấy đau nhức chờ Lâm Hoa nói tiếp, Lam Tiếu Chính trực tiếp đặt Lâm Hoa lên giường, cả người cũng đè lúc môi lưỡi quấn vào nhau, khiến cho Lâm Hoa trong nháy mắt liền xụi lơ thành một đống, có chút mơ màng hừ hừ vài đầu ngón tay lành lạnh của Lam Tiếu Chính chạm đến khe hở bắp đùi của mình, cậu vẫn vô thức co rúm lại một chút.“Ngoan” Lam Tiếu Chính hôn lên Lâm Hoa, một lần lại một lần “Anh yêu em”“Em cũng yêu anh” Hai tay Lâm Hoa gắt gao vịn vào vai Lam Tiếu Chính, nhỏ giọng biểu đạt tình cảm của âm của Lâm Hoa lí nhí, y như móng vuốt mèo cào cào trái tim của Lam Tiếu Chính. Hắn tăng nhanh động tác, Lâm Hoa vô thức dùng hai chân kẹp lấy hông của đến khi Lâm Hoa lắc đầu, một lần lại một lần nói bỏ cuộc, Lam Tiếu Chính mới buông tha cho cậuTắm rửa xong, lúc thoải mái nằm trên giường, Lâm Hoa gối đầu lên trên cánh tay của Lam Tiếu Chính. Có chút vui vẻ mỉm cười, cậu lại dùng đầu cọ cọ ở trên cánh tay hắn.“Em đã lâu cũng chưa có trở về nhà, thật sự là rất muốn trở về đó!” Lâm Hoa vừa nghĩ tới Lam Tiếu Chính đáp ứng mình muốn cùng nhau trở về, khóe miệng lại câu dẫn ra nụ cười.“Thế à? Đã bao lâu rồi?” Lam Tiếu Chính chậm rãi nói với Lâm Hoa, thỉnh thoảng hôn Lâm Hoa một cái, vừa mới tắm nên tóc có mang mùi thơm dầu gội đầu.“Chỉ có lễ mừng năm mới em mới trở về một chuyến, ngày mùng một tháng năm và mùng một tháng mười cũng không về. Thật ra nhà em rất gần Thành Đô, ngồi xe buýt thì chỉ cần ba giờ thôi!” Thật ra không quay về, còn có một nguyên do là vì tiết kiệm tiền. Mỗi một lần về quê, đều phải mang về cho họ hàng thân cận vài món quà, đây cũng là một con số chi tiêu rất lớn, còn có ba mẹ, vợ chồng anh trai, bây giờ lại thêm một đứa cháu quốc tế lao động Mùng1/10 quốc khánh của Trung Quốc“Ba giờ ư?”“Đúng vậy!”“Gần lắm à?”“Không gần...”Lâm Hoa có chút im lìm chui vào trong lòng Lam Tiếu Chính, thật ra ba giờ đã gần lắm rồi, một ngày một đêm cũng có thể đi đi về về.“Đúng rồi, em tự mình đi xin nghỉ!” Lam Tiếu Chính đè lại Lâm Hoa đang lộn xộn, cố định đầu cậu trên cánh tay mình.“Tự em xin nghỉ?” Đây là ý gì chứ?“Em đi xin nghỉ với chị Trần, cô ta đồng ý, lại để cho phòng nhân sự báo cáo lên, anh duyệt cho em!”“.... Vậy nếu như chị Trần không đồng ý thì sao?” Lâm Hoa cảm thấy Lam Tiếu Chính chính là cố ý, hắn nói trực tiếp một tiếng với phòng nhân sự, không phải có thể duyệt à? Còn phải phiền phức như thế, đi tìm chị Trần, chị ta chắc chắn không ưa mình.“Để cho cô ta duyệt!”“...”Thật ra lễ mừng năm mới sắp tới rồi, bây giờ đã vào tháng chạp, khiến cho người lao động trong mong đến ngày nghỉ Hoa quyết định lần này trở về quê, lễ mừng năm mới sẽ không trở về. Ngày tết, nhìn thấy trẻ con cũng là một vấn đề khó khăn không chừng mấy ngày, mắt thấy sắp đến tiệc đầy tháng cháu trai rồi, Lâm Hoa vẫn là xin nghỉ phép với chị Trần.“Chị Trần” Lâm Hoa gõ cửa phòng chị Trần một cái, có chút thấp thỏm đứng ở cửa.“Vào đi!” Thấy là Lâm Hoa, tầm nhìn của chị Trần dời ra từ trong máy vi tính.“Chị Trần, em muốn xin nghỉ ngày thứ hai và thứ ba!” Vắng mặt với khoảng thời gian này dường như cũng nhiều lắm.“Cậu có chuyện gì không thể lo liệu vào ngày mai và ngày mốt à? Hôm nay đã là thứ sáu rồi” Chị Trần khoanh hai tay, ánh mắt có chút bất thiện nhìn Lâm Hoa.“Ai bảo cháu em sinh sau hai ngày này chứ!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng nhỏ giọng lầm bầm, muỗi cũng có thể nghe không rõ.“Cậu nói gì?” Chị Trần chỉ nhìn thấy miệng Lâm Hoa lép nhép, nhưng không có nghe được cậu phát sinh một chữ.“Hổng có gì!” Lâm Hoa nhanh chóng đứng thẳng người, ngẩng đầu cất giọng trả lời “Chị Trần, hai ngày đó quả thực em có chút chuyện, chị phê duyệt ngày phép cho em nhé!”“Cậu có chuyện gì hả? Nói rõ ràng!”“Em phải về quê một chuyến, cháu em đầy tháng rồi!”“Cháu cậu đầy tháng cậu phải đi về? Cháu cậu quan trọng hay công tác quan trọng hả?”“Cháu em!”“...”“Tại sao nhất định phải về?”“Lúc nó chào đời em không có về, ba mẹ em nói tiệc đầy tháng muốn tổ chức hoành tráng, em phải về giúp một tay!” Lâm Hoa cúi đầu, có chút chậm chạp giải Trần còn muốn nói thêm gì nữa, trong giây lát nhớ tới sáng nay lúc Lam Tiếu Chính giao phó công việc cho cô, nói thứ hai và thứ ba không đi nào Lam tổng và Lâm Hoa cùng nhau về quê của cậu ta? Chị Trần nghĩ như vậy, tay vô thức run rẩy. Hai người bọn họ thật sự có quan hệ như thế ư?Chị Trần cố gắng đè nén cảm xúc của mình, đây là sếp mình cùng với cấp dưới? Đồng tính luyến ái?“Chị Trần, chị làm sao vậy?” Lâm Hoa nhận thấy được tâm trạng của chị Trần hình như có chút bất thường, cậu còn không biết câu nào của mình đụng đến chị ta, có thể làm cho chị ta kích động đến như ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn thoáng qua Lâm Hoa, bây giờ lại tái hiện trước mắt cái cảnh tượng thấy được ở trong phòng làm việc của Lam Tiếu Chính vào buổi sáng hôm đó. Đã cố gắng nghĩ phải quên đi, nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở trong trước chỉ là suy đoán quan hệ giữa Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính có chút không bình thường, Lam Tiếu Chính chăm sóc cho Lâm Hoa, thật sự có hơi quá mức, lần trước đi công tác ở Đài Loan chính là một ví dụ điển hình nhất. Hiện tại, chị Trần càng khẳng định suy đoán của mình.“Tôi không sao, cậu đi ra ngoài trước đi, viết đơn xin nghỉ, tôi duyệt cho cậu!” Chị Trần ôm đầu, có chút mệt mỏi phất phất tay với Lâm loạn quá.“Chị Trần, chị thực sự không có chuyện gì chứ?” Lâm Hoa cẩn thận nhìn chị Trần, sao thấy chị ta không giống như là không có chuyện gì.“Tôi không sao, cậu ra ngoài trước đi!” Chị Trần có hơi bực bội, âm lượng cũng vô thức lớn tiếng rất nhiều.“Đã biết!” Lâm Hoa nhanh chóng chạy trốn bà cô sắp nổi ngoài khe cửa thở dài một hơi, Lâm Hoa cảm thấy phụ nữ đều rất khó hiểu, cũng rất khó đối phó. May mắn, cả đời mình cũng không thể nào có bạn gái?Cậu xác định đây là điều may mắn? Chỉ cần mình cảm thấy may, kỳ thực là rất may Hoa quyết định ngày mai sẽ về quê, ở lại quê được hai ngày, có thể ở bên Lâm mẹ thêm vài ngày. Ba mẹ hai người một mình sống ở nông thôn, bọn họ không nói, Lâm Hoa cũng biết, thật ra bọn họ muốn đi khắp nơi, hoặc là có thể ở bên cạnh hai đứa con. Anh trai ở thị trấn trong nội thành, cũng không thể nào về quê, tuy rằng từ nông thôn đến thị trấn chỉ cần hai mươi phút đường xe. Bây giờ anh cả sinh con trai, Lâm mẹ và Lâm ba mới đến thị trấn chăm sóc cháu trai hết giờ làm, Lâm Hoa liền có chút vui mừng, đây coi như là kỳ nghỉ bốn ngày ư? Hối thúc Lam Tiếu Chính mau chóng tan ca.“Làm gì nôn nóng dữ vậy?” Lam Tiếu Chính từ từ sắp xếp lại văn kiện.“Em còn chưa có mua đồ cho cháu em, cũng chưa mua đồ cho ba mẹ em nữa! Còn có anh em chị dâu em, ông Hai, ông Ba, ông Út, bà dì Năm, còn có mấy đứa nhỏ nhà anh Quân, mấy đứa nhỏ nhà anh Liên...” Bô lô ba la, Lâm Hoa gần như đem họ hàng thân cận trong gia đình đếm hết một lần.“Mỗi lần năm mới em đều về nhà, mấy người họ hàng trong gia đình, em đều phải biếu quà!” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính trợn tròn mắt hết mức nhìn mình chằm chằm, nghiêm túc giải thích.“Anh biết vì sao em không để dành dụm tiền rồi! ” Lam Tiếu Chính bất đắc dĩ xoa xoa cái trán.“Đâu có nghiêm trọng như thế!” Lâm Hoa không tán thành bĩu môi “Em chỉ mua kẹo nè, bột hạt đào nè, bột táo đỏ nè, bột proterin nè, mấy đứa nhỏ thì mua chút đồ ăn vặt, cho ít tiền là được rồi!”“Bột hạt đào? Bột táo đỏ? Bột proterin?” Đối với mấy ông cụ bà cụ ở nông thôn mà biếu mấy món quà này, Lam Tiếu Chính thật sự cảm thấy vạn phần không hiểu, biếu quà cáp là biếu cái này ư?Cuối cùng Lâm Hoa vẫn là mua bao lớn bao nhỏ thật là nhiều thứ, làm giống như là vinh quy về quê nhà. Đắt tiền nhất phải kể tới chiếc xe đẩy em bé mà Lam Tiếu Chính chọn, Lâm Hoa nói mấy người ở quê không ai mua món đồ cao cấp thế này đâu, chỉ bồng mà thôi, còn phải mua cái xe này để làm chi. Lúc Lam Tiếu Chính hỏi lại cậu mua cái gì cho cháu nhỏ, Lâm Hoa gặm nhắm nửa ngày, quần áo em bé? Tã giấy? Hay cứ mua sữa Lam Tiếu Chính cưỡng ép bắt buộc, Lâm Hoa liền đẩy xe em bé đi.“Dù là anh trả tiền nhưng cũng không thể hoang phí như thế mà!” Lâm Hoa có chút bất mãn lầm bầm.“Em có thể đừng keo kiệt hay không, đó không phải là cháu ruột em sao?” Lam Tiếu Chính có chút buồn cười nhìn Lâm Hoa.“Ai keo kiệt?” Lâm Hoa liền ném xe em bé cái vèo.“Không có, là anh keo kiệt!” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa bon bon đi ra ngoài, vội vàng đẩy xe em bé đuổi nên, ở trong trung tâm mua sắm, mọi người liền thấy một cảnh tượng quỷ dị như thế này. Một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang giày da, đẩy một chiếc xe em bé, đuổi theo một cậu trai trẻ đang đi phía trước. Cuối cùng hai người cùng nhau đẩy chiếc xe em bé đó, thế giới này hỗn loạn hết rồi ╮╯╰╭.Hôm sau, Lâm Hoa dậy thật sớm, hối thúc Lam Tiếu Chính thức dậy về quê.“Sớm vậy à?” Lam Tiếu Chính nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới bảy giờ. Lâm Hoa mỗi lần đến cuối tuần, chưa đến giữa trưa, là căn bản không dậy nổi.“Không còm sớm, em còn phải đi mua vé nữa, lát nữa đông người lắm, vậy thì mua không được chỗ tốt!”“Lái xe đi!” Lam Tiếu Chính giải quyết dứt khoát.“Anh biết đường?”“Chẳng lẽ em không biết ư?” Lúc này đổi lại Lam Tiếu Chính có chút kinh ngạc, lẽ nào người này còn không biết đường về nhà?“Hẳn là biết đi” Lâm Hoa gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng. Cậu mỗi lần về nhà, đều là ngồi xe buýt, vừa lên xa đã ngủ. Bây giờ cụ thể phải đi đường nào, cậu chắc là biết, nhưng mà hẳn chỉ là sơ sơ thôi.“Rốt cuộc em có biết hay không?” Lam Tiếu Chính đắn đo cái “hẳn là” chưa chắc này của Lâm Hoa, rốt cuộc là biết hay không biết?“Biết mà!” Lâm Hoa trả lời chắc như đinh đóng thực chứng minh, Lâm Hoa nói có đôi khi là không thể chap 35 CHƯƠNG 6 CHỨC VỤ MỚI 3 Editor Tiểu Hách Tiền thực sự không phải là một món đồ, nhưng đôi khi thiếu nó, bạn lại cảm thấy rất lo lắng. Haizzz, vẫn là câu nói đó, tiền là vương bát đản, không có thì mình kiếm lại. Lâm Hoa cảm thấy không có tiền thực sự là một cái chuyện rất thê thảm. Ngay lúc đó, Lâm mẹ gọi điện thoại đến, lại làm cho tiền của Lâm Hoa từ trong kẽ hở móng tay rơi ra. Chị dâu tháng sau sắp sanh em bé, lại phải tặng quà. Dù thế nào cũng là anh trai mình, món quà này không thể quá sơ sài. Bực bội gãi đầu, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Quanh năm suốt tháng, mấy chuyện này xảy ra thường xuyên! Lúc thì người bạn học này kết hôn, người bạn kia có con, lúc nào cũng vậy, dù thế nào cũng không bao giờ quên được Lâm Hoa. Chuyện quan trọng nhất là mình rõ ràng tốn tiền, đi không nhiều thì bị người ta ghét bỏ một phen. Lúc Lâm Hoa đặt cái Iphone mới cáo cạnh trên bàn của Lam Tiếu Chính, hắn rõ ràng vẫn sửng sốt một chút. "Không phải đã bảo cậu không cần mua sao?" "Đây là nên bồi thường cho tổng giám đốc" Lâm Hoa vẫn là cúi thấp đầu, mỗi lần nói chuyện với Lam Tiếu Chính, cậu luôn luôn cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn nữa, hận không thể giống như là ngang bằng với l*ng ngực. Lam Tiếu Chính không nói gì thêm, cái Iphone kia vẫn nằm một góc trên bàn, đến bây giờ cũng chưa từng động đậy qua, chỉ sợ là đã bám đầy bụi. Không ngờ sự tình hết chuyện này đến một cái chuyện khác, mà khoảng tiền lương cố định căn bản cũng không đủ chi cho mấy chuyện đó. Thế nhưng đi làm vẫn phải đi làm, có việc làm vẫn tốt hơn là không có việc làm. Kể từ sau ngày Lâm Hoa chuyển đổi chức vụ sang đây, cuộc sống rõ ràng không thoải mái như trước kia. Lam Tiếu Chính thì luôn luôn làm việc không ngừng nghỉ, chị Trần thì cứ không ngừng trang điểm, mình thì luôn luôn làm không hết việc. "Lâm Hoa, cậu đi photo đống tài liệu này, rồi pha cà phê cho tôi" Đây là chị Trần đang phân phó, mấy việc lặt vặt luôn là mình làm. Có lẽ vì ở trước mặt Lam Tiếu Chính khẩn trương, Lâm Hoa luôn luôn tỏ ra vụng về. Thông thường có dịp đến phòng tổng giám đốc, chị Trần cũng sẽ không bảo Lâm Hoa đi, thế nhưng chị ta không phải lúc nào cũng vậy. "Tổng giám đốc, đây là hợp đồng sẽ chuyển tới công ty Hoa Trung ngày hôm nay" Lâm Hoa gõ và mở cửa phòng làm việc của Lam Tiếu Chính, đưa lên hợp đồng. Cái công ty Hoa Trung này là đối tác lớn trong quý này, cũng từ khi Lam Tiếu Chính nhậm chức đến nay, là hợp đồng đặt hàng lớn đầu tiên. "Để xuống đi. Giúp tôi đặt một phần cơm trưa, rót thêm tách trà nữa!" Lúc Lam Tiếu Chính phân phó căn bản là đầu cũng không ngẩng lên. "Đã biết, tổng giám đốc muốn cơm trưa gì?" "Tùy ý" Lúc nào cũng vậy, Lâm Hoa nhịn không được oán giận, chỉ cần liên quan đến bản thân đều là tùy ý. Đi làm đã hai tuần lễ nay, chưa từng có tan ca đúng giờ, theo như cậu thấy, tổng giám đốc này sợ là làm bằng sắt. Cho dù chuyện của công ty là một cái giỏ lớn, cũng không thể ngược đãi bản thân mình nha. Cái này đương nhiên chỉ là quan điểm riêng của Lâm Hoa. Reads 296,382Votes 13,212Parts 45Complete, First published Jul 23, 2018Table of contentsMon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Mon, Jul 23, 2018Truyện được reup cho mục đích đọc offline, chưa có sự cho phép của editor. Nguồn - Tác Giả Nhiễm Thanh Nhan Thể loại Ôn nhu công X thầm mến công ngốc thụ, hiện đại, tình cảm văn phòng ấm áp thoải mái, oan gia, HE Diễn viên chính Lam Tiếu Chính x Lâm Hoa Diễn viên quần chúng Trương Mạc, Dương Bằng, Lam Đình Chính, nữ trợ lý Trần... Dịch QT ca ca x GG đại thúc Editor Tiểu Hách Tình trạng bản gốc Hoàn Tình trạng edit Hoàn Nguồn Độ dài 45 Chương Văn Án Một nhân viên tầm thường tính tình nhát gan nhu nhược, nhưng cứ thích ảo tưởng, thường xuyên mơ mộng có một ngày trở nên giàu có, hoặc là được phú bà bao dưỡng. Đến một ngày cơ hội thực sự tới, Lâm Hoa không biết nên làm cái gì cho tốt? Haizz, đây là nên nói cậu may mắn hay là không may mắn? Có lẽ, chỉ có mình cậu tự biết. Thích một người, chỉ lặng lẽ để người ta ở tận đáy lòng, nhưng không nghĩ cái người mình thầm mến cũng yêu thích mình, đây là điều hạnh phúc nhất trên thế giới có đúng không? Đây là một câu chuyện do một cái điện thoại di động sơn trại * dẫn tới các hậu quả liên tiếp, cũng là một câu chuyện kể về một người bình thường được bao dưỡng. *Điện thoại di động sơn trại Theo Baidu, nghĩa đen của từ sơn trại là chỉ một bản làng nghèo khó, thôn xóm miền núi, bản làng rẻo cao. Còn sơn trại trong tiếng Quảng Đông TQ có nghĩa là cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy. Sơn trại không hẳn hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là786đammỹ Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 45Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Ôn nhu công X thầm mến công ngốc thụ, hiện đại, tình cảm văn phòng ấm áp thoải mái, oan gia, HEDiễn viên chính Lam Tiếu Chính x Lâm HoaDiễn viên quần chúng Trương Mạc, Dương Bằng, Lam Đình Chính, nữ trợ lý Trần…Editor Tiểu HáchĐộ dài 45 ChươngChỉ là một nhân bình thường với tính cách nhát gan lại nhu nhược, nhưng lại cứ thích ảo tưởng, cho nên thường xuyên mơ mộng có một ngày trở nên giàu có, hoặc là được phú bà bao một ngày cơ hội thực sự tới, Lâm Hoa không biết nên làm cái gì cho tốt? Haizz, đây là nên nói cậu may mắn hay là không may mắn? Có lẽ, chỉ có mình cậu tự một người, chỉ lặng lẽ để người ta ở tận đáy lòng, nhưng không nghĩ cái người mình thầm mến cũng yêu thích mình, đây là điều hạnh phúc nhất trên thế giới có đúng không?Đây là một câu chuyện do một cái điện thoại di động sơn trại * dẫn tới các hậu quả liên tiếp, cũng là một câu chuyện kể về một người bình thường được bao dưỡng.*Điện thoại di động sơn trạiTheo Baidu, nghĩa đen của từ sơn trại là chỉ một bản làng nghèo khó, thôn xóm miền núi, bản làng rẻo cao. Còn sơn trại trong tiếng Quảng Đông TQ có nghĩa là cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy. Sơn trại không hẳn hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo, có đặc điểm giá thành thấp, mang tính bình dân, phù hợp với đại đa số người dân lao động nghèo khó. Trong các chương truyện mình sẽ để là hàng nhái luôn nhé =^.^=Bao Dưỡng Em ĐiTác giả Nhiễm Thanh NhanThể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 45Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Ôn nhu công X thầm mến công ngốc thụ, hiện đại, tình cảm văn phòng ấm áp thoải mái, oan gia, HEDiễn viên chính Lam Tiếu Chính x Lâm HoaDiễn viên quần chúng Trương Mạc, Dương Bằng, Lam Đình Chính, nữ trợ lý Trần…Editor Tiểu HáchĐộ dài 45 ChươngChỉ là một nhân... viên bình thường với tính cách nhát gan lại nhu nhược, nhưng lại cứ thích ảo tưởng, cho nên thường xuyên mơ mộng có một ngày trở nên giàu có, hoặc là được phú bà bao một ngày cơ hội thực sự tới, Lâm Hoa không biết nên làm cái gì cho tốt? Haizz, đây là nên nói cậu may mắn hay là không may mắn? Có lẽ, chỉ có mình cậu tự một người, chỉ lặng lẽ để người ta ở tận đáy lòng, nhưng không nghĩ cái người mình thầm mến cũng yêu thích mình, đây là điều hạnh phúc nhất trên thế giới có đúng không?Đây là một câu chuyện do một cái điện thoại di động sơn trại * dẫn tới các hậu quả liên tiếp, cũng là một câu chuyện kể về một người bình thường được bao dưỡng.*Điện thoại di động sơn trạiTheo Baidu, nghĩa đen của từ sơn trại là chỉ một bản làng nghèo khó, thôn xóm miền núi, bản làng rẻo cao. Còn sơn trại trong tiếng Quảng Đông TQ có nghĩa là cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy. Sơn trại không hẳn hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo, có đặc điểm giá thành thấp, mang tính bình dân, phù hợp với đại đa số người dân lao động nghèo khó. Trong các chương truyện mình sẽ để là hàng nhái luôn nhé =^.^= Danh sách chươngChương 1 Xem mắt 1Chương 2 Xem mắt 2Chương 3 Xem mắt 3Chương 4 Chức vụ mới 1Chương 5 Chức vụ mới 2Chương 6 Chức vụ mới 3Chương 7 Công việc mới 1Chương 8 Công việc mới 2Chương 9 Công việc mới 3Chương 10 Hà của chủ tư bảnChương 11 Lại thăng chứcChương 12 Nhà chim sẻChương 13 Tình huống bất ngờChương 14 Chuyến đi đài bắcChương 15 Một ngày dạo chơi 1Chương 16 Một ngày dạo chơi 2Chương 17 Một ngày dạo chơi ở chợ đêm 3Chương 18 Chợ đêm tiếp theoChương 19 Nửa đêm ở sân thượngChương 20 Kết quả tất nhiênChương 21 Kích động nhất thời?Chương 22 Hành trình trở vềChương 23 Hôn lễ của hoa khôi lớpChương 24 Điều bất ngờChương 25 Thuê hay không thuêChương 26 Hôn lễ 1Chương 27 Hôn lễ 2Chương 28 Hôn lễ 3Chương 29 Quá khứ thượngChương 30 Quá khứ hạChương 31 Vai chính trong phimChương 32 Thư phòngTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện Editor Tiểu Hách“Lâm Hoa” Lam Tiếu Chính gõ cửa phòng Lâm Hoa một cái, không ai trả Tiếu Chính liền tiếp tục gõ vài cái nữa, Lâm Hoa mới mở rộng cửa cho Lam Tiếu mắt của Lâm Hoa hồng hồng, nhưng không có nước mắt rơi xuống nữa, cả người thoạt nhìn vừa nhỏ bé vừa mỏng manh.“Em sao vậy?” Lam Tiếu Chính đẩy ra cái khe cửa của Lâm Hoa chỉ mở hé hé.“Hổng có gì” Giọng nói của Lâm Hoa có chút khàn khàn.“Em hổng có gì vậy sao khóc thương tâm như thế?”“Vừa mới xem một bộ phim truyền hình rất là bi kịch!”“Phim truyền hình?”“Đúng vậy! Chuyện là nữ chính và nam chính rất yêu nhau, đáng tiếc cái nam chính kia lại qua đời, cuối cùng cái nữ chính kia cũng tự sát” Lâm Hoa nói xong, lại là một bộ dạng sắp khóc nữa.“Chính là vì cái này?” Lam Tiếu Chính không nói gì chỉ nhìn Lâm Hoa “Trương Mạc không có nói gì với em à?”“Anh ta phải nói chuyện gì với em?” Lâm Hoa ngước nhìn Lam Tiếu Chính thăm dò.“Không có gì. Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm!” Lam Tiếu Chính duỗi tay ra kéo Lâm Hoa, lại bị Lâm Hoa lách người tránh Tiếu Chính có hơi sửng sốt nhìn về phía Lâm Hoa, tay đưa ra cứ để lơ lửng trong khoảng không như vậy.“Em muốn về nhà một chuyến” Lâm Hoa cúi đầu, không có nhìn Lam Tiếu Chính nghiêm mặt đứng tại chỗ, thanh âm sợ hãi và áp chế rất thấp.“Em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lam Tiếu Chính có chút bực mình, biểu hiện của Lâm Hoa hơi quá khác thường.“Em hổng sao, chỉ muốn trở lại lấy ít đồ” Lâm Hoa từ từ lui về phía sau.“Vậy thì theo ý em, tôi đưa em đi!” Lam Tiếu Chính thở dài.“Thôi khỏi, em tự trở về là được rồi, dù sao cũng không xa lắm” Lâm Hoa khoát tay một cái, liền xoay người thu dọn vỏn vẹn mấy món đồ ít ỏi trong của Lam Tiếu Chính nắm thật chặt, lại thả ra, không có nói gì nữa, thuận theo Lâm khi ra khỏi cửa, Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính ngồi trên ghế sofa không có nhìn cậu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói dự một hồi, Lâm Hoa vẫn là mở rộng cửa chạy Tiếu Chính buồn bực ném cái remote trên tay, phim truyền hình cẩu huyết cái gì, rõ ràng là hai người rất yêu nhau, lại vì nguyên nhân thế này thế kia không thể tiến đến với nhau, tại sao cứ nhất thiết phải quanh quẩn nhiều khúc mắt như thế?Lâm Hoa đã đi một lúc lâu, trời bên ngoài cũng tối hù. Vốn định ra ngoài ăn cơm, nhưng mà bây giờ Lam Tiếu Chính nơi nào cũng không muốn thể thực sự là được Lâm Hoa chăm sóc quá tốt, Lam Tiếu Chính nhìn gì đó trong tủ lạnh, không biết rốt cuộc nên làm gì, ăn gì. Bỏ đi, dù sao bản thân cũng chẳng muốn ăn gì Tiếu Chính đột nhiên liền muốn hút thuốc lá, từ sau khi Lam Đình Chính qua đời, Lam Tiếu Chính thỉnh thoảng muốn hút thuốc. Thật chỉ là thỉnh thoảng muốn hút, một tháng cũng không hút đến một Hoa trở lại căn phòng của mình đã rất lâu không có hơi người, có chút lạnh Nam không có khí ấm, căn phòng của Lâm Hoa vì không ai ở, lại càng cảm thấy lạnh nhiều Hoa cảm thấy mình cần phải yên tĩnh một chút, yên tĩnh ở dưới tình huống không có Lam Tiếu Chính. Nhưng mà cái yên tĩnh này, không khỏi khiến cho cậu lạnh run cả tung mọi thứ tìm ra một máy sưởi ấm mặt trời nhỏ mua vào mùa đông năm ngoái, sau khi cắm điện nó phát ra ánh sáng màu vàng kim, làm cho Lâm Hoa cảm thấy cả người lại có tri tròn ở trong chăn, trong chăn kỳ thực cũng không có bao nhiêu hơi ấm, máy sưởi ấm không xoay liên tục theo Lâm căn phòng lạnh lẽo vắng lặng, Lâm Hoa có chút không thích ứng, mùa đông hàng năm mình không phải cũng đều trải qua như thế sao? Vì sao năm nay lại có vẻ đặc biệt tĩnh lại một lúc, đầu Lâm Hoa liền nghĩ tới những lời Trương Mạc nói với cậu hôm nay, nghĩ đến tình cảm Lam Tiếu Chính và Lam Đình Chính trong lúc đó. Nghĩ đến mình mỗi lần đùa giỡn nói kết hôn với Lam Tiếu Chính, hắn thường yên gắng nhớ lại quá trình gặp gỡ Lam Tiếu Chính, hình như vẫn luôn là cậu nỗ lực theo đuổi Lam Tiếu Chính, muốn cho Lam Tiếu Chính tiếp nhận mình, muốn hắn có thể thích tại xuất hiện một người đã khuất, Lâm Hoa liền luống cuống. Cậu bắt đầu hoài nghi nguyên nhân Lam Tiếu Chính chấp nhận nên suy xét chuyện này như thế nào, Lâm Hoa có chút buồn bực. Chẳng lẽ phải vì một người đã khuất mà mình uất ức sao? Nếu như Lam Tiếu Chính thật sự không quan tâm cậu, cậu là phải mặt dày mày dạn bám theo hắn, hay là nên đi xa thật xa chứ?Nghĩ không ra một nguyên do, được sưởi ấm một chút, Lâm Hoa có chút buồn ngủ sau, lúc Lâm Hoa tỉnh giấc, mới sáu giờ sáng, bên ngoài trời cũng chưa sáng. Bởi vì buổi tối nghĩ quá nhiều chuyện, hơn nữa không có ăn cơm chiều, Lâm Hoa ngủ cũng không an ổn sưởi ấm còn mở, giường chiếu ấm, chăn đơn cũng có cảm giác được sưởi hai, Lâm Hoa phải đi sức vỗ vỗ mặt, Lâm Hoa cố gắng để cho mình phấn chấn lại. Rất ít người đứng chờ xe buýt ở ven đường, mặc dù là sáng thứ hai, nhưng trên đường lớn lại vẫn thưa thớt vắng chút nhớ nhung cuộc sống không cần phải chen lấn trên xe buýt, mỗi ngày đều có Lam Tiếu Chính đưa đi. Người xưa thường nói Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan. Những lời này phóng tới chỗ nào, cũng thật sự là chân kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có mà chuyển về cuộc sống giản dị thì khá khó quầy điểm tâm bên cạnh công ty, nếu như sáng sớm Lâm Hoa có thời gian, sẽ đến nơi này uống sữa đậu nành, ăn cái bánh ở nhà Lam Tiếu Chính, mỗi buổi sáng Lâm Hoa sẽ thức dậy sớm để làm điểm tâm cho hai người, đã bao lâu rồi không có ăn điểm tâm sáng ở đây nhỉ?Cái bụng có gì đó lấp vào, Lâm Hoa liền nhịn không được nghĩ Lam Tiếu Chính có ăn điểm tâm chưa. Đêm qua, Lam Tiếu Chính nói muốn dẫn cậu đi ăn cơm tối, thế nhưng lúc Lâm Hoa đi, hắn cũng không có ra cửa, đêm qua hắn có ăn cơm tối rồi chưa? Sao có thể không ăn điểm tâm? Lam Tiếu Chính lại là người cuồng công việc, vậy sáng nay, hắn phải kiên trì thế nào?Lâm Hoa hoàn toàn không nghĩ nữa, trước đó cậu không có làm điểm tâm cho Lam Tiếu Chính, hắn làm sao chịu đói khi rời khỏi quầy điểm tâm, Lâm Hoa có mua một cốc giấy sữa đậu nành, và mấy cái bánh rán nhân Hoa rất thích nghĩ, Lam Tiếu Chính cũng thích ăn những thứ Tiếu Chính thức dậy, vẫn theo thói quen nhìn nhìn trên bàn ăn, xem Lâm Hoa làm điểm tâm gì. Khi trông thấy bàn ăn trống trơn, hắn có chút ngây ngẩn cả người. Nhớ tới Lâm Hoa đi trở về căn phòng nhỏ của mình, trong lòng không biết làm sao cũng có chút vắng qua không có ăn cơm tối, sáng sớm Lâm Hoa không có làm điểm tâm, Lam Tiếu Chính cũng không biết muốn ăn gì nữa. Cũng không biết, quãng thời gian trước đây không có Lâm Hoa sống chung, hắn làm thế nào trải ở bàn làm việc, Lâm Hoa đứng ngồi không yên liên tục rướn cổ lên nhìn phía Tiếu Chính vẫn chưa có khi Lam Tiếu Chính xuất hiện ở chỗ rẽ hành lang, Lâm Hoa xẹt một cái liền đứng lên, rốt cuộc trong thấy người này ý thức được mình phản ứng quá khích, cậu có chút ngượng ngùng ngồi xuống, chờ Lam Tiếu Chính đi về phía Lam Tiếu Chính đi ngang qua Lâm Hoa, hắn không có cho Lâm Hoa một giây ánh mắt, trực tiếp đi thẳng qua, đến phòng làm việc của bóng lưng Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa không biết nên phản ứng thế chút ảo não nắm tóc, Lam Tiếu Chính căn bản cũng không có để ý đến cậu bao nhiêu. Nói không chừng, Lam Tiếu Chính luôn xem cậu như người xa lạ. Vậy mà Lâm Hoa vẫn ngây ngốc nghĩ rằng Lam Tiếu Chính là thích cậu, quan tâm cậu, đó thật sự là cậu, mà không phải người rằng Lam Tiếu Chính không để ý tới Lâm Hoa, nhưng cậu cảm thấy điểm tâm cũng không nên phí phạm, đi hỏi hắn có ăn hay không cũng được mà.“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa ở bên ngoài gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính.“Vào đi!”Trong tay Lâm Hoa mang theo sữa đậu nành và bánh rán mua hồi sáng, liền đứng trước mặt Lam Tiếu lúc Lam Tiếu Chính nhìn chằm chằm, Lâm Hoa có chút khó chịu thả đồ ăn sáng trong tay xuống.“Anh ăn điểm tâm chưa? Em mua cho anh sữa đậu nành và bánh rán, anh muốn ăn không?” Cúi đầu, Lâm Hoa nói ra với giọng nói khe khẽ.“Tại sao đêm qua không về?” Lam Tiếu Chính cũng không liếc mắt nhìn đồ ăn sáng dính đầy dầu mỡ trên bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Hoa.“Trễ như thế, em ở đó ngủ!”Lam Tiếu Chính không có trả lời, hai người đều là yên lặng một hồi.“Em không muốn đóng hai phần tiền mướn phòng nữa, em…” Lâm Hoa vẫn chưa nói hết, Lam Tiếu Chính liền ngắt lời cậu.“Vậy thì em trả cái phòng ổ chuột kia liền đi!”“Em!” Lâm Hoa ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lam Tiếu Chính đứng trước mặt mình, lại cao hơn mình cao thật là nhiều, bị hắn chẹn mắt đen lay láy của Lâm Hoa thẳng tắp nhìn Lam Tiếu Chính, có thể là ngày hôm qua khóc có chút kịch liệt, mắt hơi sưng và ướt át, cũng là dáng vẻ tủi Tiếu Chính cúi thấp đầu, môi liền chạm lên môi Lâm Hoa, hai tay bao bọc quanh cậu, nụ hôn này càng sâu thêm. Cái cảm giác trống rỗng của Lâm Hoa một khắc kia liền dịch chuyển, bởi vì sự ấm áp trong lòng lúc này, đã quét sạch Lam Tiếu Chính đột nhiên khẽ hôn lên làm Lâm Hoa bối rối, cứ như vậy đứng ngơ ngác, miệng khẽ hé ra, lại làm cho Lam Tiếu Chính càng thêm thuận lợi hôn Lâm Hoa sâu giác được trên mặt một mảnh ấm áp, Lam Tiếu Chính buông ra Lâm Hoa, trên mặt cậu tất cả đều là vệt nước mắt.“Em rốt cuộc là bị làm sao, từ đêm qua liền bắt đầu không được bình thường rồi!” Lam Tiếu Chính có chút vụng về lau nước mắt cho Lâm Hoa, thế nhưng nước mắt vẫn là tí tách rơi xuống.“Được rồi, đừng khóc!” Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa vào trong lòng, luống cuống một vào Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa như là tìm được chỗ dựa, nức nở khóc ra tiếng, giống như muốn khóc lên tất cả uất ức mình đã chịu đựng sáng nghẹn ngào khóc thút thít ra tiếng, còn vừa đứt quãng trách mắng“Tại sao đêm qua anh không đưa em về.. Anh không đưa em về.. Em làm thế nào quay lại.. Đã trễ như vậy.. Anh bảo em một mình quay lại…”“Tôi sai rồi” Vừa giúp Lâm Hoa lau nước mắt, vừa nói.“Căn phòng kia của em… Anh biết căn phòng đó lạnh cỡ nào không?.. Một mình em… Một mình… Đã lâu không có người ở… Cả đêm em lạnh lắm.. Anh biết lạnh cỡ nào không?”“Tôi sai rồi”“Sáng nay anh không đi đón em… Anh không đi đón em… Để cho em phải đợi xe buýt… Anh biết đứng ở trên đường… Đứng ở trên đường lạnh bao nhiêu không?… Lạnh thế nào…”“Tôi sai rồi!”“Suốt đêm em đều ngủ không ngon giấc… Ngủ không ngon… Em sáng sớm còn nghĩ… nghĩ muốn mua điểm tâm cho anh!”Khóc thút thít nghẹn ngào, Lâm Hoa nói cả một đống chuyện, khóc lớn tiếng, trách móc cũng rất lớn tiếng. Lam Tiếu Chính vừa dỗ dành cậu, vừa ôm cậu vào lòng, lại phải lau nước mắt cho cậu. Đến khi Lâm Hoa rốt cuộc im lặng, quần áo của Lam Tiếu Chính đã thấm ướt một mảng mắt nhìn trộm Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa liền cúi đầu.“Xin… Xin lỗi!” Thanh âm vẫn còn có chút đứt quãng, còn đang nhỏ giọng lấy hơi.“Là tôi sai, nhưng em có lời xin lỗi nào nói với tôi?”“…” Có chút lắp bắp.“Khóc đủ rồi?”Nghe được Lam Tiếu Chính nói như thế, Lâm Hoa nhất thời lúng túng đứng hình tại chỗ. Cậu rốt cuộc đã làm gì?End chap 31

bao dưỡng em đi