Năm 638, quân Hồi Giáo đánh chiếm được Giê-ru-sa-lem khỏi tay Cơ Đốc Giáo. Đến năm 689, những người lãnh đạo thừa kế Muhammad kéo quân đánh chiếm được nhiều nước ở Âu châu, phần đông dân chúng theo Cơ Đốc Giáo. Truyện Chaelice chiếm đoạt với hơn 20 truyện liên quan kho truyện Chaelice chiếm đoạt tổng hợp hay nhất - Trang 1 Nội dung truyện Chiếm Đoạt Em Dâu chương 1. Lần đầu gặp em, Em giống như một con bướm trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa, Đâm vào tim anh, Anh vô lực ngăn cản. Đêm nay Sở gia đèn đuốc sáng trưng, tân khách nối liền không dứt, trên sân cỏ to lớn của Sở gia đậu đầy Sau đó, bị can nói dối bản thân đã có 1,4 tỉ đồng và nhờ gia đình nhà chồng đưa thêm 500 triệu đồng. Tin lời con dâu, người thân của anh C. chuyển cho Hòa 430 triệu đồng. Sau đó, Hòa thuê người làm giả sổ đỏ thửa đất này và tiếp tục làm giả 2 sổ đỏ khác để Truyện Biblebuild+chiếm+đoạt với tổng số 2318 truyện liên quan. Kho truyện Biblebuild+chiếm+đoạt tổng hợp hay nhất - Page 1 c6Sh0. “Mạnh, cái tên chú rể này quá không đủ ý nghĩa đi? Biến mất lâu như vậy, để cho phụ rễ đáng thương như mình phải ứng phó đám người kia?” Tống Tử Tự ở trong đám người náo nhiệt phát hiện Sở Mạnh từ phòng nghĩ ôm cô vợ nhỏ bé của anh ta ra ngoài đang hướng cửa thang máy phía sau đi, để cái ly trong tay xuống đi tới. Nhưng khi thấy biểu tình của đôi vợ chồng mới cưới anh chợt ngậm miệng Sở Mạnh không đổi sắc, cả người tinh thần lại đặc biệt sảng khoái, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết mới vừa ăn rồi, hơn nữa lại ăn vô cùng sảng khoái sung sướng. Cô dâu nhỏ trong ngực anh ta thì gò má phấn hồng mắc cỡ không dám ngẩn đầu lên, môi anh đào vi sưng, sưng đến có vẻ kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lưu chuyển giống như không nói ra được nổi uất ức và bất lực. Chẳng lẽ chú rễ là dùng thủ đoạn ép buộc? Nếu thật là như vậy thì cô dâu nhỏ này không phải đối thủ của anh ta? Tống Tử Tự nở một cười xấu xa.“Xin anh thả tôi xuống.” Ngưng Lộ cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác, lúc nãy vì đau đớn mà cô hôn mê bất tỉnh, khi mới vừa tỉnh dậy thì đã bị anh ta bế ra khỏi cửa. Ai ngờ, thế nhưng lại bị phụ rễ thấy được, cô quả thật không muốn sống.“Không thả.” Trong giọng điệu của Sở Mạnh có loại dễ chịu nói không nên lời, nhưng quay sang Tống Tử Tự lại đổi một dạng khác “Có một chút như vậy mà chống đỡ không nổi, còn làm phụ rễ làm gì.” Nói xong xoay người đi, đây là đêm động phòng hoa chúc của anh không cần lãng phí thời gian.“Này, như vậy liền đi rồi sao?” Tống Tử Tự cười đến bụng muốn rút gân, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng háo sắc như vậy của Mạnh, mới vừa rồi không có dùng di động chụp lại quả thật rất đáng tiếc a! Hoặc lúc trước anh nên lặp đặt camera chất lượng cao ở phòng nghỉ đem một màn nhìn không thấy vừa rồi thu hình lại, thật đáng giá kỳ vọng cỡ nào a. Đáng tiếc.“Tại sao Sở Mạnh lại cưới người phụ nữ đó?” Ngũ Thiên Nghiên đứng sau lưng Tống Tử Tự, một màn mới vừa rồi đều thấy được, trong lòng vẫn không phục. Tai sao a?“Sao? Người ta cũng đã kết hôn rồi mà còn nhìn không ra? Hừ, chẳng lẽ cô cho rằng người đàn ông như Mạnh sẽ thích loại tomboy suốt ngày chỉ biết nói chuyện làm ăn như cô sao?” Tống Tử Tự ngưng cười. Anh cùng với Sở Mạnh và Ngũ Thiên Nghiên là bạn học đại học, mặc dù không cùng khoa nhưng lại kỳ tích là có tình bạn không giống người thường. Cho nên nói đùa cũng không có khống chế.“Anh đi chết đi! Tống Tử Tự! Tôi là tomboy cũng đỡ hơn tên ngựa đực như anh, cẩn thận coi chừng ngày nào đó bị mất mạng trên tay phụ nữ lại tìm tôi đi nhặt xác.” Nếu so cay nghiệt thì Ngũ Thiên Nghiên cũng không bại dưới tay tên ngựa đực đó, thành công hòa một ván, Ngũ nữ vương ưu nhã rời đi.“Mẹ nó, người phụ nữ này quá ác độc. Không thể trách ngay cả Mạnh còn nhìn không thuận mắt!” Tống Tử Tự nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi kia oán hận. Phụ nữ xinh đẹp không thể chọc, phụ nữ vừa xinh đẹp lại giỏi giang thì chính là Diệp Tuyền sư thái rồi, nhìn cũng không cần nhìn nữa, nhanh chóng rời đi mới là đạo lý đúng đắn.**Tiệc cưới cử hành được một nửa, chú rễ và cô dâu cùng nhau biến mất. Nhưng cũng không có bao nhiêu người chân chính để ý chuyện này, bởi vì có phụ rễ là thái tử Tống Tử Tự của Tống gia ở đây, cũng không kém hơn so với chú rễ bao nhiêu, hơn nữa còn có người phụ nữ xinh đẹp vô song Ngũ Thiên Nghiên của Sở Thành ở đây, cho nên nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nên nói chuyện làm ăn thì nói chuyện làm ăn, cực kỳ náo nhiệt!Mà trong căn phòng sang trọng dành cho tổng thống ở lầu cao nhất, cũng vô cùng náo nhiệt. Trong không gian to lớn âm thanh mập mờ vang vọng khắp nơi, rất lâu cũng chưa ngừng chiếc giường cực lớn, Ngưng Lộ cả người mệt mỏi lại vẫn không ngăn cản được người đàn ông sau lưng không biết mệt mỏi xâm chiếm lấy mình. Sau khi về phòng anh bế cô vào phòng tắm rất cẩn thận giúp cô tắm rửa, trường hợp đó làm cô cả đời muốn quên cũng không sao quên được. Cô cho là sau khi trở lại giường anh sẽ có lòng tốt mà buông tha cho cô, nhưng cô đã nghĩ lầm rồi, đây bất quá chỉ mới là bắt đầu mà thôi.“Cầu xin anh đừng muốn nữa……… Tôi thật là rất đau!” Ngưng Lộ nắm thật chặt ra giường, lên tiếng van xin. Anh còn tiếp tục nữa cô hoài nghi cơ thể của mình cũng không cần nữa rồi. Tại sao phải bắt cô chịu đừng tất cả những thứ này đây? Tại sao không nguyện ý bỏ qua cho cô? Cơ thể đau cộng thêm không cam tâm tình nguyện làm cô cắn thật chặt môi dưới của mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống rơi vào trong cái chăn mềm mại…… Tâm của cô rất khổ sở…….“Gọi tên tôi, tối sẽ bỏ qua cho cô…….” Người đàn ông thở gấp đưa tay muốn đem mặt cô xoay lại, động tác đó lại bị nước mắt ràn rụa trên mặt cô làm cho dừng lại.“Sao lại khóc?” Giọng nói của anh khàn khàn. Thật đau như vậy sao? Anh cũng đã rất dịu dàng rồi, cô còn có thể khóc đến thảm như vậy sao?“Anh tránh ra, tôi thật rất đau…..” Thân thể khó chịu khiến tính tình Ngưng Lộ dù có tốt cỡ nào cũng không thể nhịn được. Anh ta sao có thể quá đáng như vậy? Cô đã từng nói với anh cô không muốn. Giờ phút này Ngưng Lộ cảm thấy mình thật sự rất ghét anh!“Cô là vợ của tôi, không nên quên bản hợp đồng của chúng ta. Lúc tôi muốn cô không có lý do gì cự tuyệt tôi! Quan Ngưng Lộ, cô nghe rõ chưa?” Bộ dáng nóng lòng đẩy anh ra của cô khiến lòng thương tiếc của Sở Mạnh cũng nguội lạnh, thân thể nặng nề hạ thấp xuống, lại tiến hành thế công tiếp theo.“Tôi ghét anh, chán ghét anh……..” Ngưng Lộ biết mình không có cách nào tránh thoát, có cố gắng như thế nào đều phí công, lộ ra bộ dáng mặc người chém giết đem cả khuôn mặt vùi vào trong gối nằm, không muốn nhìn thấy anh ta lại càng không muốn chịu thêm những thống khổ hành hạ kia, lúc nào mới kết thúc?“Nếu ghét tôi có thể làm cô đỡ hơn một chút thì cô cứ ghét đi! Tôi không quan tâm.” Sở Mạnh nghe những lời cô nói tâm tình vô cùng phiền não, động tác cũng không tự chủ được tăng thêm. Vậy thì cứ ghét đến cùng đi! Dù sao bất kể cô nói gì, anh cũng sẽ không buông tay lần che cửa sổ sát đất che ánh sáng hiệu quả cực kỳ tốt, khiến người ta phân rõ ngày hay đêm. Mỗi lần Ngưng Lộ từ trong hôn mê tỉnh lại người đàn ông đó lại bắt đầu đoạt lấy cô, làm cho cô lại rơi vào hôn một lần trước khi lại muốn bất tỉnh Ngưng Lộ hi vọng mình có thể sẽ không cần tỉnh nữa. Cứ như vậy ngủ đi! Trong mộng sẽ không còn đau đớn, sẽ không có người đàn ông hoan ái đến điên cuồng cực điểm. Trong mộng, có người đàn ông luôn dịu dàng với cô đeo balô chéo qua vai, đứng ở một chỗ cao hơn cách xa mấy mét nhẹ nhàng mỉm cười với cô, “Lộ Lộ, hôm nay có mệt lắm không.” Cho dù là một câu hỏi thăm nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy ấm lòng."Sở khương. . . . . . Sở khương. . . . . ." Trước khi hôn mê, Ngưng Lộ vẫn gọi ra cái tên không nên âm thấp đến không thể thấp hơn nữa, lại như kỳ tích xuyên thấu qua màng nhĩ của anh, chạy thẳng tới tim. Toàn thân Sở Mạnh chấn động, dừng lại tất cả dộng tác lật người xuống giường. Mất không đến mấy phút đã mặc quần áo chỉnh tề không quay đầu lại bước ra khỏi căn phòng tổng thống khắp nơi đều có mùi vị mập mờ. Không hề ngoái đầu lại nhìn người phụ nữ trần truồng làm anh giận đến muốn giết người và đã sớm bất như vậy khó có thể vong tình sao? Chuyển thân một cái, Sở Mạnh che cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem cô sửng sốt kéo vào chỗ sâu trong vườn hoa, đem cô chống đỡ trên thân cây, cuồng loạn nhào đầu về phía trước mà hôn, một bàn tay nam tính duy trì kéo xuống quần lót trắng tinh của cô .........."Không cần không cần. . . . ." Quan Ngưng Lộ bị dọa hư, người đàn ông này thật muốn cưỡng bách cô, ai tới cứu cô?"Lộ Lộ. . . . . . Em đang ở đâu?"Phía xa, truyền đến thanh âm lo lắng của Sở Khương. Khiến Sở mạnh đang muốn kéo lễ phục cô xuống dừng lại, cũng lấy được cơ hội buông lỏng Quan Ngưng Lộ né ra sự kiềm chế của hắn lảo đảo chạy về hướng phát ra âm thanh."Sở khương, đưa em về nhà. Đưa em về nhà." Quan Ngưng Lộ nhào vào lòng ngực quen thuộc của Sở Khương, nước mắt hốt hoảng nhiễm ướt áo sơ mi bên trong lễ phục của hắn. Trời ạ, nếu như trễ một chút, cô sẽ bị người đàn ông kia cường bạo. Mà người muốn cường bạo cô lại là anh trai của Sở Khương. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà mình, trở lại địa phương quen thuộc mới không thấy sợ như vậy."Lộ Lộ, sao vậy?" Sở Khương kinh ngạc vì bạn gái sợ hãi và hốt hoảng. Mới vừa rồi hắn luôn ở bên trong tìm cô làm sao cũng tìm không được, cho đến một nữ hầu trong nhà nói dường như thấy cô chạy ra. Nhưng sau khi hắn ra ngoài thấy cô chật vật nhào vào lòng hắn khóc không ngừng, còn muốn hắn đưa về? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô bị người khác khi dễ sao? Nơi này là Sở gia có ai dám khi dễ cô?"Sở Khương, em muốn về nhà. Em không muốn ở chỗ này nữa." Quan Ngưng Lộ không cách nào nói rõ chỉ muốn nhanh một chút rời đi nơi này."Chờ anh cắt xong bánh kem rồi về có được không?" Sắp phải cắt bánh kem, hắn là chủ nhân làm sao có thể rời đi. Nhưng bộ dáng này của Lộ Lộ làm hắn không yên lòng."Sở Khương, sắp phải cắt bánh kem rồi, vào đi!" Một giọng nam tỉnh táo tại sao lưng bọn họ vang lên. Là anh hai Sở Mạnh."Anh hai, sao anh lại ở chỗ này?" Sở Khương nhạy cảm cảm giác được Quan Ngưng Lộ trong ngực sau khi nghe được thanh âm của anh hai lại run lợi hại hơn. Nhưng, hắn tin tưởng anh hai sẽ không làm chuyện tổn thương Quan Ngưng Lộ. Ling tin lầm người rồi đệ ơi, người ta cướp vợ của đệ bây giờ á"Mới vừa rồi cô ấy bị một con mèo hoang dọa sơ, vừa đúng lúc anh đi qua." Khẩu khí Sở Mạnh vững vàng, một chút cũng không giống người nói dối. Nhưng, thấy Quan Ngưng Lộ thật chặt dựa vào lòng em trai hắn ỷ lại như vậy, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cổ tức giận."Lộ Lộ, không sao. Chỉ là một con mèo mà thôi!" Sở Khương trẻ người non dạ liền tin lời nói của người anh hai mà hắn tôn kính nhất.“Sở Khương, thật xin lỗi. Em không thoải mái muốn về nhà!” Quan Ngưng Lộ không dám giương mắt nhìn hắn, người này thật sự xấu tới cực điểm, rõ ràng mới vừa rồi hắn muốn đối cô ……… Bây giờ còn có thể nói láo thành như vậy? Nhưng, cô không dám cũng không thể nói ra ngoài. Cô chỉ nghĩ cách cách hắn thật xa.“Lộ Lộ, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. Anh sẽ đưa em về có được không?” Sở Khương thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của Mạnh ở bên cạnh nhìn trong lòng lại dâng lên một cổ đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân thể kiều nhỏ của cô còn dán chặt trong lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia làm hắn muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ cô tránh hắn như rắn rết, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không nguyện ý nhìn, điều đó làm cho lửa giận trong lòng hắn thăng lên tới cực điểm. Bạn gái của em trai? Hắn thế nhưng đối với bạn gái của em trai có ý tưởng. Sở Mạnh, ngươi điên rồi. Đúng vậy Sở Mạnh cảm giác mình muốn điên rồi.“Em tự về được rồi. Thật xin lỗi, Sở Khương.” Quan Ngưng Lộ cảm giác được ánh mắt lợi hại từ một người đàn ông khác, người đàn ông cuồng vọng như vậy làm cho cô muốn rời hắn càng xa càng tốt.“Nhưng, anh không yên tâm.” Sở Khương trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Buổi tiệc hôm nay là ba ba vì mình mà cử hành, mình chưa cắt xong bánh kem liền chạy lấy người, ông nhất định sẽ tức giận, nhưng Lộ Lộ như vậy lại làm cho hắn không cách nào an tâm.“Sở Khương, đã đến giờ, đi vào nhanh một chút, lát nữa ba ba tìm không được em sợ là sẽ tức giận. Về phần cô ấy, anh giúp em đưa về.” Những lời Sở Mạnh nói có lý, khiến Sở Khương không tìm được lý do phản bác. Mà anh là anh hai hắn, người anh mà hắn vẫn luôn sùng kính, cho nên, hắn nên tin tưởng anh mới đúng.“Lộ Lộ, để anh hai đưa em về trước được không?” Sở Khương nhẹ giọng đối bạn gái mình nói, nhưng sau khí cô nghe hắn nói những lời này xong càng thêm dùng sức nắm chặt tay hắn. Thân thể cũng khẽ run.“Không cần, Sở Khương.”“Không sao đâu, anh hai là người mình, sẽ không thương tổn em. Anh thật sự là đi không được.”“Vậy em tự về được rồi.”“Không được, đã trễ vậy rồi để em về một mình không an toàn, anh không yên tâm.”“Vậy anh bảo tài xế đưa em về có được hay không?”“Tài xế đưa làm sao yên tâm bằng anh hai. Lộ Lộ, anh hai anh mặc dù luôn thích nghiêm mặt, bất quá anh ấy không xấu.”Vợ chồng son vẫn còn đang tranh chấp, Sở Mạnh không biết từ lúc nào đã đem xe lái qua.“Lên xe, tôi đưa cô về.” Khẩu khí Sở Mạnh cực kỳ lãnh đạm. Đúng vậy a, hắn nên lãnh đạm. Dù mình động tâm như thế nào cô ấy vẫn là bạn gái của em trai mình.“Được rồi, Lộ Lộ. Để anh hai đưa em về đi! Anh đi vào cắt bánh kem trước.” Từ bức tường thủy tinh trong suốt, Sở Khương đã thấy người giúp việc đẩy bánh kem khổng lồ đi ra. Hắn phải lập tức đi vào. Sau khi nói dứt lời Sở Khương buông thân thể Quan Ngưng Lộ ra bước nhanh mà rời đi. Đúng vậy hắn tin tưởng anh hai mình.“Tôi nói lại lần nữa, lên xe!” Thấy sợ hãi trong mắt cô, lửa giận trong lòng Sở Mạnh vẫn không hạ xuống được, hắn đáng sợ như vậy sao?“Tôi không cần ngồi xe của anh!” Ban đêm trống rỗng Khiến nỗi sợ hãi của Quang Ngưng Lộ đối với hắn càng sâu thêm một tầng. Xoay người lướt qua xe hắn cô mới không cần gần hắn thêm một bước thà bị đi bộ về nhà.“Tôi bảo cô lên xe! Yên tâm, tôi sẽ không đối với cô như vậy nữa. Cô là bạn gái của Sở Khương không phải sao? Tôi sẽ không đối với thiếu nữ vị thành niên có hứng thú, bằng vóc người cứng nhắc của cô tôi cũng nhìn không thuận mắt. Mới vừa rồi bất quá là dọa cô một chút thôi! Thật không nghĩ tới em trai tôi sẽ thích loại nữ nhân vóc người cứng nhắc, lại nhát gan như chuột.”Sở Mạnh xuống xe, sãi bước đi về phía cô, kéo tay cô, vừa mới nói lời trái lương tâm. Nếu như nhất định phải nói như vậy cô mới bằng lòng để hắn đưa cô về.“Anh …….” Quan Ngưng Lộ bị lời nói của hắn làm cho tức giận muốn lần nữa giương tay lên hung hăng quật vào gương mặt anh tuấn nhưng giống ác ma lại nói những lời cay nghiệt như vậy. Dọa cô một chút? Thiếu chút nữa cường bạo cô lại nói chỉ dọa cô một chút mà thôi sao? Nếu như lúc nãy không phải Sở Khương đi ra hắn nhất định sẽ không dừng tay đi? Hắn tại sao có thể nói những lời như vậy, người này phẩm cách sao lại ác liệt như vậy? Sở Khương sao lại có loại anh hai như vậy?“Tôi cảnh cáo cô lần nữa, không cần vọng tưởng động thủ với đàn ông.” Nâng lên bàn tay bị hắn nắm chặt, bàn tay mãnh khảnh đã có chút bầm tím. Có thể nghĩ lực đạo có bao nhiêu nặng, một cô gái yếu đuối như cô vai không thể gánh tay không thể xách, làm sao thắng được hắn? Một người đàn ông lớn hơn cô mười tuổi có thể xưng là người thành Ngưng Lộ vừa sợ hãi lại vừa không tình nguyện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị hắn dùng sức nhét vào trong xe, chạy như điên.Ling một tiếng cũng anh hai hai tiếng cũng anh hai. Sau này nhìn cũng không thèm nhìn mặt nữa ah. Thật đúng vì tình có thể quên đi tình thân Sau khi Sở Mạnh đem Ngưng Lộ đưa đến cửa nhà, một mình ngồi trên xe gần mười phút, lấy cái gì cần lâu như vậy sao? Sở Mạnh nâng đồng hồ trên cổ tay lên liếc mắt nhìn, cau Khương từ cửa hàng tiện lợi ở gần Quan gia đi ra ngoài, xa xa liền nhìn thấy một chiếc xe quen mắt dừng ở trước cửa Quan gia? Là xe của anh hai sao? Anh hai không thể nào đến đây đi? Sở Khương xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Tối hôm qua vì chờ anh hai về nói với anh chút chuyện liên quan tới Quan gia, nhưng anh ngồi ở phòng khách đợi đến trời sáng cũng không thấy bóng dáng anh hai, gọi vào di động của anh ấy thì luôn ở trạng thái tắt máy. Anh suốt đêm không ngủ vì lo lắng cho tình trạng của Lộ Lộ mà bất chấp sự phản đối của ba mẹ chạy tới đây. Nhưng sáng sớm anh tới nhà của bọn họ nhấn chuông vẫn không có người ra mở cửa. Cho đến hơn chín giờ cô giúp việc làm thêm giờ của Quan gia mới đến mở cửa. Nhưng người giúp việc không nhận ra anh nên không cho anh vào, anh liên tục năn nỉ cô giúp việc giúp anh vào xem Lộ Lộ như thế nào, mấy phút sau cô ấy ra nói Quan tiểu thư không có ở nhà sau đó đem anh nhốt ngoài lo lắng đến độ sắp nổi điên, làm sao cũng không tìm được cô. Cách duy nhất chính là chờ đợi. Nhưng, anh vừa mới rời đi không tới mười phút trước cửa nhà họ Quan đã đậu một chiếc xe quen đến gần lòng Sở Khương càng hoảng sợ, có thật là anh hai không? Đến lúc bảng số xe thật quen thuộc đập vào trong mắt, Sở Khương xác định trăm phần trăm là xe anh hai, nhưng sao anh ấy lại ở đây? Sở Khương cầm nước đang muốn tới phía trước hỏi thì cửa Quan gia lại mở ra. Người ra đúng là Ngưng Lộ người mà anh chờ cả buổi sáng. Cô mặc Một bộ váy màu vàng nhạt khí sắc xem ra tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng vừa rồi sao cô giúp việc lại gạt anh nói cô không có ở nhà đây? Cũng may anh không tin mà rời đi, nếu không không gặp được cô rồi."Lộ Lộ........" Sở Khương vừa định lớn tiếng gọi cô, lời còn trong cổ họng cô lại giống như con bướm trắng bay về phía anh hai. Mắt thấy cô sắp lên xe rời đi, Sở Khương chạy tới."Lộ Lộ, em đã đi đâu? Anh rất lo cho em!" Sở Khương ném đi nước đang cầm trên tay đem Ngưng Lộ muốn lên xe ôm thật chặt vào trong ngực."Sở Khương? Sao anh lại ở chỗ này?" Ngưng Lộ kinh ngạc đến quên mất trên xe còn một người đàn ông đang chờ cô đi đăng ký, chỉ đang đắm chìm trong niềm vui cùng Sở Khương gặp mặt. Cô còn đang suy nghĩ làm sao nói với anh chuyện này thì anh đã tới rồi. Sở Khương, Sở Khương của cô tới, ngực của anh sao mà ấm áp quen thuộc như vậy, nước mắt Ngưng Lộ lại chảy xuống."Lộ Lộ, đừng khóc. Tụi mình đi tìm anh hai nói chuyện." Sở Khương hoàn toàn bỏ quên anh hai mình lúc này đang an vị trong xe, sau khi nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ôm nhau, bàn tay đặt trên tay lái đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt lại biến xanh một mảnh. Cũng đã đồng ý kết hôn với anh, bây giờ còn ở trước mặt anh ôm nhau như vậy là có ý gì? Khiêu khích anh sao?Sở Mạnh xuống xe dùng sức đập lên cửa xe, ánh mắt âm trầm không nhúc nhích nhìn bọn họ."Anh hai? Sao anh lại ở chỗ này? Tụi em đang muốn tìm anh nói chuyện đây." Tiếng đóng cửa xe quá lớn làm Sở Khương tạm thời buông Ngưng Lộ ra, tay vẫn còn vòng trên eo. Đập vào trong mắt Sở Mạnh cũng cực kỳ chướng mắt, hận không thể tách bọn họ Ngưng Lộ lại hốt hoảng đẩy tay Sở Khương ra, làm sao Sở Khương cũng không chịu buông ra. Cô không dám ngẩn đầu nhìn Sở Mạnh, thật ra thì không cần nhìn cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt nổi giận của anh đang nhìn mình chằm chằm, hận không thể đem mình xé ra làm đôi nữa chứ?"Sao anh lại ở chỗ này? Em hỏi cô ấy?" Sở Mạnh không đến gần bọn họ, anh đem vấn đề ném cho Ngưng Lộ. Khẩu khí lạnh không thể lạnh hơn nữa khiến trong lòng Ngưng Lộ cả kinh. Anh ta sao có thể đem tất cả vấn đề ném cho cô? Rõ ràng là anh ta ép cô bây giờ lại biến thành lỗi của cô? Sao lại có người đáng ghét như vậy? Cô phải làm sao mở miệng nói với Sở Khương cô phải cùng người khác kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là anh ruột của anh ấy? Cô nói không ra miệng, lại nghĩ đến những lời mới vừa rồi trên xe anh ta nói, sắc mặt Ngưng Lộ càng xanh hơn, đầu cũng cuối thấp hơn, chứng minh thư cầm trong tay cũng bị cô dùng sức xiết đến biến dạng."Lộ Lộ, sao thế? Em nói cho anh biết? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Sở Khương bị khẩu khí lạnh lùng của anh hai cùng sắc mặt tái nhợt bất an của Ngưng Lộ hù sợ, trong lòng anh mơ hồ có một đáp án, anh hai suốt đêm qua không về nhà cùng Lộ Lộ có liên quan. Mặc dù trước kia bởi vì công việc anh hai cũng thường không về nhà, nhưng sẽ trùng hợp như vậy sao? Quan gia xảy ra chuyện như vậy, Lộ Lộ ngày hôm qua lại thảm hại như vậy? Anh không dám nghĩ, cũng không muốn tin tưởng kết quả như vậy. Anh hai là người anh sùng bái từ nhỏ đến lớn, khả năng học tập tốt làm việc lại càng tốt, không thể nào không thể nào............."Sở Khương, em.........." Lời nói của Ngưng Lộ bị nghẹn trong cổ họng làm sao cũng không thốt nên lời. Mà Sở Mạnh vẫn đứng nhìn cô không nói lời nào, anh muốn cô tự nói ra."Anh hai, có phải anh ép cô ấy hay không?" Sở Khương làm sao cũng nghĩ không ra, quay lại chất vấn anh hai mình."Anh ép cô ấy cái gì? Em tự hỏi cô ấy! Quan Ngưng Lô, cô tự trả lời xem tôi có ép cô không!" Khẩu khí Sở Mạnh càng thêm không kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục trì hoãn rồi."Lộ Lộ, em nói cho anh biết, có phải anh hai ép em hay không?" Tâm trạng Sở Khương đã rối loạn."Sở Khương, xin lỗi, xin lỗi.......... Là em chủ động yêu cầu anh ấy kết hôn với em!" Ngưng Lộ dưới áp lực của Sở Mạnh ngã vào trong ngực Sở Khương khóc nức nở."Kết hôn?" Sở Khương không tin lỗ tai của mình. Dự tính xấu nhất của anh là anh hai cưỡng bức Lộ Lộ, nhưng bây giờ Lộ Lộ nói gì? Muốn kết hôn với anh hai của anh? Làm sao có thể? Anh không tin, không tin Lộ Lộ sẽ là người như vậy, cũng không tin anh hai sẽ giành bạn gái với nếu không phải như vậy, Lộ Lộ sao lại phải khóc thành như vậy?"Anh hai, nhất định là anh ép cô ấy có đúng không? Tại sao lại đối với cô ấy như vậy? Cô ấy là vợ sắp cưới của em a! Tụi em sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn! Sao anh có thể làm như vây?" Sở Khương sụp đỗ, tay nắm vai Sở Mạnh không buông. Anh không tin chuyện sẽ như vậy. Sẽ không, Lộ Lộ sẽ không vì chuyện trong nhà mà kết hôn với anh hai, bọn họ không coi là quen biết, làm sao có thể kết hôn?Bọn họ tranh chấp đưa tới người qua đường ghé mắt nhìn. Sở Mạnh không muốn ở bên ngoài cùng em trai có quá nhiều tranh chấp, anh dùng sức hất tay Sở Khương ra, Sở Khương đã lui về phía sau mấy bước. Anh sao có thể là đối thủ của anh hai? Muốn đánh căn bản là không đánh lại anh hai."Sở Khương, anh không có thời gian giải thích với em nhiều như vậy. Quan Ngưng Lộ, nếu như cô cảm thấy là tôi ép cô, cô có thể lựa chọn không lên xe đi theo tôi." Sở Mạnh thấy Ngưng Lộ không ngừng khóc nức nở, phiền lòng mở cửa xe. Không muốn thì thôi, cần gì làm cho người toàn thế giới đều cho rằng anh ức hiếp cô? Đầu anh đau, cho dù mình có muốn cô ấy thì có thể như thế nào? Cưỡng bức một người phụ nữ không vui thật không có ý nghĩa, thừa dịp bây giờ anh còn có thể buông tay thì cách anh xa một chút, đừng bao giờ gặp lại. Buông tay không được cũng phải buông."Sở đại ca, chờ tôi. Tôi đi với anh, Sở Khương thật xin lỗi!" Ngưng Lộ thật sâu khom mình, kéo ra cửa xe lên xe. Nước mắt đọng lại ở khóe mắt, không muốn lại nhìn về phía cửa xe."Đã lên rồi thì không có cơ hội quay đầu lại." Sở Mạnh đề máy xe, xe thể thao tính năng thật tốt thời gian không tới hai giây đã nghênh ngang rời đi."Lộ Lộ, quay lại đây! Quay lại đây!" Sở Khương mở ra bước chân dài chạy theo như điên, nhưng làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của xe thể thao? Anh không muốn tin cô gái mà anh yêu ngày hôm qua còn nằm trong ngực anh khóc nức nở hôm nay đã nói với anh muốn kết hôn với người khác. Anh không tin, không tin............Cây to ven đường, người đi đường, xe cộ lần lượt lướt qua trước mắt, tại sao phải như vây? Lộ Lộ của anh! Anh phải mất đi cô sao? Đau lòng đền dường như không thở nổi, ông trời, tại sao lại muốn đối với anh như vậy?Rõ ràng là trời quang mây tạnh, nhưng bầu trời của anh sao lại không nhìn thấy chỉ thấy một mảnh hắc ám? Là trời muốn mưa sao? Tại sao mắt của anh lại ướt?"Tại sao? Tại sao?" Quả đấm nặng nề đánh vào thân cây ven đường, gầm lên sự tuyệt vọng của anh. Tia máu rỉ ra, Sở Khương lại không cảm giác được sự đau đớn.

chiếm đoạt em dâu