Báo Giáo dục và Thời đại ngày 22/9/2022 đăng tải bài viết "Giữ chân giáo viên trong bối cảnh lương thấp áp lực cao", bài viết nêu ý kiến của ông Vũ Minh Đức - Cục trưởng Cục Nhà giáo và Cán bộ quản lý giáo (Bộ Giáo dục và Đào tạo), ông nhấn mạnh, chính sách đãi ngộ đối với giáo viên là động lực quan trọng để thu hút người giỏi vào học sư phạm và trở thành giáo viên. Em xin chúc cô luôn tràn ngập niềm vui, đầy nhiệt huyết với sự nghiệp nhà giáo của mình. Chúc cô có sức khỏe thật tốt để vững bước chèo lái "con thuyền trồng người" giúp chúng em đến bến bờ thành công. Em xin gửi lời chúc 20/10 dành tặng cô. Cung cấp nhân sự giáo viên và trợ giảng : là hình thức đơn vị trung tâm gia sư Nhật Anh hỗ trợ nhà trường , trung tâm ngoại ngữ, các đơn vị xuất khẩu lao đông, du học …. các giải pháp đáp ưng nhu cầu về nhân sự giảng dạy chuyên nghiệp, uy tín và , tốt nghiệp đúng chuyên nghành Đăng ký tìm gia sư QUY TRÌNH QUẢN LÝ & GỬI HỒ SƠ GIA SƯ CHO PHỤ HUYNH Theo ông Hiệp, trung tâm Anh ngữ này được Sở Giáo dục và Đào tạo Đắk Lắk cấp giấy chứng nhận giảng dạy Anh ngữ vào ngày 23-4-2020 tại tầng 3 tòa nhà Vincom Plaza (phường Thắng Lợi, TP Buôn Ma Thuột) với tổng diện tích sàn là 470,5m 2. Trung tâm có 1 cán bộ quản lý, 2 Nhân sự - Lấy con người làm trung tâm. Kinh doanh - Lấy đạo đức làm nền tảng. Đồng thời, Hệ thống giáo dục Vicoschool trực thuộc tập đoàn Vicoland cũng sẽ đồng hành kết nghĩa cùng Làng Hy Vọng, chia sẻ giáo trình, kinh nghiệm giảng dạy và giúp đỡ các em tại Làng có EMlYN. Bạn thân mến,Vậy là mấy tuần lễ nay chúng ta không thể nào gặp nhau đông đủ. Chúng ta cũng chưa biết khi nào nghi thức phụng vụ, thánh lễ được cử hành trở lại trong ngôi thánh đường này. Đó không chỉ là thời gian dài mong mỏi đối với các bạn. Với tôi cũng thế. Đó là nỗi buồn vô tận mà một thánh đường như tôi đang phải trải qua. Dù là những thánh đường nguy nga tráng lệ, hay những nhà thờ đơn sơ nhỏ bé, tất cả chúng tôi đều chung nỗi buồn miên man đó. Một mình tôi với Thiên Chúa trong nhà tạm. Nhìn cha xứ với vài người giúp lễ cử hành phụng vụ, lòng tôi đau lắm!Dẫu các bạn có thể nhìn thấy tôi trong các phương tiện truyền thông nơi thánh lễ Online, nhưng làm sao bằng chúng ta cùng nhau hiện diện. Cộng đoàn quy tụ với nhau bao giờ cũng sống động và lan tỏa niềm vui của Chúa nhanh hơn. Tôi tin mỗi người đều có cảm giác là lạ nào đó trong những ngày Tuần Thánh. “Ôi! nhà thờ mình kìa, cha xứ mình kìa” – có người thốt lên. Tiếc là các bạn cũng chẳng thể cử hành các nghi thức tuần thánh với cha xứ của mình, trong ngôi thánh đường tôi đây. Ai cũng chạnh lòng!Dĩ nhiên đây là kinh nghiệm rất khác cho tôi. Buồn có, thổn thức và lo lắng cũng có. Từ trước tới giờ, chẳng ai có thể ngăn cản giáo dân đến với thánh đường để phụng thờ Thiên Chúa. Vậy mà chỉ với virus Covid–19 cực nhỏ, chúng ta phải xa cách. Không chỉ tại Giáo Hội Việt Nam, nhưng hầu hết ở nhiều quốc gia, các nhà thờ chúng tôi và giáo dân đều trải qua kinh nghiệm vô tiền khoáng hậu này. Hôm nay tôi viết cho các bạn, từ một nơi thánh đường thanh vắng, nhìn ra khoảng sân rộng bao la, không một bóng bạn ở nhà, cách ly xã hội, có khỏe không?Trong thánh lễ Online, thi thoảng nghe cha xứ cũng hỏi thăm sức khỏe của con chiên mình, nhưng tôi không nghe thấy các bạn hồi âm. Dẫu sao tôi tin các bạn và gia đình vẫn nhiều bình an trong thời gian này. Bởi tôi biết, Thiên Chúa không chỉ ở trong thánh đường, vốn như Ngài vẫn chờ đợi con chiên, nhưng thời đại dịch, chính Thiên Chúa còn đến tận nhà các bạn. Chúa muốn thánh hóa gia đình và tâm hồn mỗi người. Có Thiên Chúa hiện diện, tôi mong các bạn luôn hồn an xác nhà, các bạn có lo lắng không?Cũng qua cha xứ, và vài người còn lui tới nhà thờ, tôi nghe loáng thoáng nhiều người đang hoang mang vì đại dịch ngày càng bùng phát ở nhiều nơi. Tuy Đức Giêsu đã phục sinh, nhưng không ít người vẫn chưa thực sự tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa quan phòng. Thực ra đó là nỗi lo của nhiều người trên thế giới. Mong các bạn đừng quá hoang mang mà ảnh hưởng đến đời sống và hành trình đức đường là dấu chỉ hiện diện của Giáo Hội tại địa phương. Dĩ nhiên nơi giáo đường, các tín hữu gặp gỡ và thờ phượng Thiên Chúa, đặc biệt là Chúa Giêsu hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. Trong nghĩa này, tôi đoán rằng nhiều người thường nhìn về hướng nhà thờ để nguyện cầu với Chúa. Cứ nhìn về tháp chuông, nhìn lên Thiên Chúa để trao những lo lắng ấy cho Ngài. Chẳng phải nhiều lần chúng ta trong nhà thờ nghe Đức Giêsu trấn an sao “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Mc 6,50.Khi ở nhà, các bạn có biết cha xứ như thế nào không?Thi thoảng tôi nghe người ta gọi điện hỏi thăm cha xứ. Nhiều cha xứ bên cạnh cũng thường xuyên liên kết với con chiên trên mạng Internet. Tôi thầm tạ ơn Thiên Chúa, vì rất nhiều cha xứ của các bạn cẩn trọng đưa Mình Thánh Chúa, trao ban bí tích sau cùng đến những ai cần. Trong thời điểm này, nhà xứ vắng bóng giáo dân, tôi thấy cha xứ lui tới nhà thờ để chầu thánh thể nhiều hơn. Trái tim vị mục tử luôn cầu nguyện cho mỗi con chiên của mình. Các ngài chẳng biết làm gì hơn ngoài những sáng kiến trong khả năng của mình. Cộng với ơn Chúa, các ngài tin rằng giáo dân của mình được thật nhiều bình an trong thời gian ở nhà, các bạn có thể cầu nguyện được không?Trong mỗi lần thánh lễ Online, tôi thường nghe cha xứ nhắn các bạn cầu nguyện thật nhiều. Có lần chính Đức Giáo Hoàng Phanxicô tại nhà nguyện thánh Mát–ta khuyên các tín hữu thường cầm hai thứ này trong tay Kinh Thánh và Chuỗi Mân Côi. Đó là phương thế để giúp chúng ta cầu nguyện. Tôi thấy cuốn Kinh Thánh trong các nhà thờ luôn mở, những chuỗi mân côi ở tượng Đức Mẹ luôn có. Chỉ khác là lúc này, người ta chẳng thể quy tụ để nguyện cầu. Vậy đây là thời cơ để gia đình các bạn cùng với Thiên Chúa và Đức Mẹ nguyện cầu thật nhiều. Tôi tin gia đình của các bạn cũng là nơi thánh đường thu nhỏ. Nhà của các bạn là hội thánh tại gia. Hãy để đền thờ tâm hồn của các bạn vang lên tiếng nguyện cầu, lời van xin và những thánh ca du dương dâng về Thiên cạnh đó, ngay giữa những mối bận tâm lúc này, các bạn có thể nâng tâm tình lên với Chúa qua việc “Rước lễ thiêng liêng”. Đó là cách tuyệt vời để thổ lộ với Chúa những khao khát, và để kết hiệp với Ngài khi không thể đến nhà thờ. Tôi nhớ có lần Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu viết “Con không thể rước lễ thường xuyên như con muốn; nhưng Chúa ơi, Ngài không phải là Đấng toàn năng sao? Xin hãy ở trong con, như trong Nhà Tạm, đừng bao giờ rời xa của lễ hiến tế nhỏ bé của Ngài.” Chẳng lẽ bạn van nài như thế, Thiên Chúa lại không ngự vào tâm hồn bạn sao?Khi ở nhà, các bạn còn làm gì nữa?Đó là câu hỏi tôi muốn gửi đến cho mỗi người. Mong rằng sau thời gian đại dịch, đoàn giáo dân lại hoan hỷ chạy đến ngôi thánh đường tôi đây. Khi đó, chúng ta hãy kể về những kinh nghiệm lúc này với cha xứ, với nhau và với tôi nữa nhé! Tôi tin mỗi người đều có kinh nghiệm độc đáo, cá vị về Thiên Chúa. Ngài vẫn đang lao tác để cứu độ con người. Thiên Chúa không chỉ ở nơi nhà tạm, trong nhà thờ. Tôi thấy Ngài còn ở từng gia đình của các bạn. Ngài đang ở gần các bệnh nhân, các y bác sĩ, các tổ chức thiện nguyện. Ngài đang khóc thương biết bao nạn nhân nơi nghĩa trang. Cũng như các bạn, tôi tin rằng Thiên Chúa cũng đang miệt mài soi sáng cho các nhà khoa học tìm ra Vác–xin và phương thuốc chữa trị con virus lời muốn chia sẻ với các bạn trên đây. Về phần tôi, tuy có chút buồn miên man khi thấy trong nhà thờ vắng giáo dân, ngoài nhà thờ cũng im hơi lặng tiếng, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn đứng sừng sững giữa giáo xứ của các bạn. Trên cao, tôi có thể nhìn thấy gia đình các bạn; dưới đất dù ở xa, các bạn cũng có thể thấy tháp chuông hoặc nóc nhà thờ tôi đây. Chúng ta vẫn liên lạc với nhau mà, đúng không? Đừng quên chính Thiên Chúa mới quan trọng, thánh đường chỉ là nơi để chúng ta gặp Thiên Chúa. Hết mùa dịch, chúng ta lại gặp nhau các bạn có một Mùa Phục Sinh thật nhiều ơn Chúa! Nhớ các bạn thật nhiều, nhiều lắm!Ký tên nhà thờ những ngày vắng giáo dân. WHĐGiuse Phạm Đình Ngọc, SJ Bạn thân mến, Vậy là mấy tuần lễ nay chúng ta không thể nào gặp nhau đông đủ. Chúng ta cũng chưa biết khi nào nghi thức phụng vụ, thánh lễ được cử hành trở lại trong ngôi thánh đường này. Đó không chỉ là thời gian dài mong mỏi đối với các bạn. Với tôi cũng thế. Đó là nỗi buồn vô tận mà một thánh đường như tôi đang phải trải qua. Dù là những thánh đường nguy nga tráng lệ, hay những nhà thờ đơn sơ nhỏ bé, tất cả chúng tôi đều chung nỗi buồn miên man đó. Một mình tôi với Thiên Chúa trong nhà tạm. Nhìn cha xứ với vài người giúp lễ cử hành phụng vụ, lòng tôi đau lắm! Dẫu các bạn có thể nhìn thấy tôi trong các phương tiện truyền thông nơi thánh lễ Online, nhưng làm sao bằng chúng ta cùng nhau hiện diện. Cộng đoàn quy tụ với nhau bao giờ cũng sống động và lan tỏa niềm vui của Chúa nhanh hơn. Tôi tin mỗi người đều có cảm giác là lạ nào đó trong những ngày Tuần Thánh. “Ôi! nhà thờ mình kìa, cha xứ mình kìa” – có người thốt lên. Tiếc là các bạn cũng chẳng thể cử hành các nghi thức tuần thánh với cha xứ của mình, trong ngôi thánh đường tôi đây. Ai cũng chạnh lòng! Dĩ nhiên đây là kinh nghiệm rất khác cho tôi. Buồn có, thổn thức và lo lắng cũng có. Từ trước tới giờ, chẳng ai có thể ngăn cản giáo dân đến với thánh đường để phụng thờ Thiên Chúa. Vậy mà chỉ với virus Covid–19 cực nhỏ, chúng ta phải xa cách. Không chỉ tại Giáo Hội Việt Nam, nhưng hầu hết ở nhiều quốc gia, các nhà thờ chúng tôi và giáo dân đều trải qua kinh nghiệm vô tiền khoáng hậu này. Hôm nay tôi viết cho các bạn, từ một nơi thánh đường thanh vắng, nhìn ra khoảng sân rộng bao la, không một bóng người. Các bạn ở nhà, cách ly xã hội, có khỏe không? Trong thánh lễ Online, thi thoảng nghe cha xứ cũng hỏi thăm sức khỏe của con chiên mình, nhưng tôi không nghe thấy các bạn hồi âm. Dẫu sao tôi tin các bạn và gia đình vẫn nhiều bình an trong thời gian này. Bởi tôi biết, Thiên Chúa không chỉ ở trong thánh đường, vốn như Ngài vẫn chờ đợi con chiên, nhưng thời đại dịch, chính Thiên Chúa còn đến tận nhà các bạn. Chúa muốn thánh hóa gia đình và tâm hồn mỗi người. Có Thiên Chúa hiện diện, tôi mong các bạn luôn hồn an xác mạnh. Ở nhà, các bạn có lo lắng không? Cũng qua cha xứ, và vài người còn lui tới nhà thờ, tôi nghe loáng thoáng nhiều người đang hoang mang vì đại dịch ngày càng bùng phát ở nhiều nơi. Tuy Đức Giêsu đã phục sinh, nhưng không ít người vẫn chưa thực sự tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa quan phòng. Thực ra đó là nỗi lo của nhiều người trên thế giới. Mong các bạn đừng quá hoang mang mà ảnh hưởng đến đời sống và hành trình đức tin. Thánh đường là dấu chỉ hiện diện của Giáo Hội tại địa phương. Dĩ nhiên nơi giáo đường, các tín hữu gặp gỡ và thờ phượng Thiên Chúa, đặc biệt là Chúa Giêsu hiện diện trong Bí Tích Thánh Thể. Trong nghĩa này, tôi đoán rằng nhiều người thường nhìn về hướng nhà thờ để nguyện cầu với Chúa. Cứ nhìn về tháp chuông, nhìn lên Thiên Chúa để trao những lo lắng ấy cho Ngài. Chẳng phải nhiều lần chúng ta trong nhà thờ nghe Đức Giêsu trấn an sao “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Mc 6,50. Khi ở nhà, các bạn có biết cha xứ như thế nào không? Thi thoảng tôi nghe người ta gọi điện hỏi thăm cha xứ. Nhiều cha xứ bên cạnh cũng thường xuyên liên kết với con chiên trên mạng Internet. Tôi thầm tạ ơn Thiên Chúa, vì rất nhiều cha xứ của các bạn cẩn trọng đưa Mình Thánh Chúa, trao ban bí tích sau cùng đến những ai cần. Trong thời điểm này, nhà xứ vắng bóng giáo dân, tôi thấy cha xứ lui tới nhà thờ để chầu thánh thể nhiều hơn. Trái tim vị mục tử luôn cầu nguyện cho mỗi con chiên của mình. Các ngài chẳng biết làm gì hơn ngoài những sáng kiến trong khả năng của mình. Cộng với ơn Chúa, các ngài tin rằng giáo dân của mình được thật nhiều bình an trong thời gian này. Khi ở nhà, các bạn có thể cầu nguyện được không? Trong mỗi lần thánh lễ Online, tôi thường nghe cha xứ nhắn các bạn cầu nguyện thật nhiều. Có lần chính Đức Giáo Hoàng Phanxicô tại nhà nguyện thánh Mát–ta khuyên các tín hữu thường cầm hai thứ này trong tay Kinh Thánh và Chuỗi Mân Côi. Đó là phương thế để giúp chúng ta cầu nguyện. Tôi thấy cuốn Kinh Thánh trong các nhà thờ luôn mở, những chuỗi mân côi ở tượng Đức Mẹ luôn có. Chỉ khác là lúc này, người ta chẳng thể quy tụ để nguyện cầu. Vậy đây là thời cơ để gia đình các bạn cùng với Thiên Chúa và Đức Mẹ nguyện cầu thật nhiều. Tôi tin gia đình của các bạn cũng là nơi thánh đường thu nhỏ. Nhà của các bạn là hội thánh tại gia. Hãy để đền thờ tâm hồn của các bạn vang lên tiếng nguyện cầu, lời van xin và những thánh ca du dương dâng về Thiên Chúa. Bên cạnh đó, ngay giữa những mối bận tâm lúc này, các bạn có thể nâng tâm tình lên với Chúa qua việc “Rước lễ thiêng liêng”. Đó là cách tuyệt vời để thổ lộ với Chúa những khao khát, và để kết hiệp với Ngài khi không thể đến nhà thờ. Tôi nhớ có lần Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu viết “Con không thể rước lễ thường xuyên như con muốn; nhưng Chúa ơi, Ngài không phải là Đấng toàn năng sao? Xin hãy ở trong con, như trong Nhà Tạm, đừng bao giờ rời xa của lễ hiến tế nhỏ bé của Ngài.” Chẳng lẽ bạn van nài như thế, Thiên Chúa lại không ngự vào tâm hồn bạn sao? Khi ở nhà, các bạn còn làm gì nữa? Đó là câu hỏi tôi muốn gửi đến cho mỗi người. Mong rằng sau thời gian đại dịch, đoàn giáo dân lại hoan hỷ chạy đến ngôi thánh đường tôi đây. Khi đó, chúng ta hãy kể về những kinh nghiệm lúc này với cha xứ, với nhau và với tôi nữa nhé! Tôi tin mỗi người đều có kinh nghiệm độc đáo, cá vị về Thiên Chúa. Ngài vẫn đang lao tác để cứu độ con người. Thiên Chúa không chỉ ở nơi nhà tạm, trong nhà thờ. Tôi thấy Ngài còn ở từng gia đình của các bạn. Ngài đang ở gần các bệnh nhân, các y bác sĩ, các tổ chức thiện nguyện. Ngài đang khóc thương biết bao nạn nhân nơi nghĩa trang. Cũng như các bạn, tôi tin rằng Thiên Chúa cũng đang miệt mài soi sáng cho các nhà khoa học tìm ra Vác–xin và phương thuốc chữa trị con virus này. Vài lời muốn chia sẻ với các bạn trên đây. Về phần tôi, tuy có chút buồn miên man khi thấy trong nhà thờ vắng giáo dân, ngoài nhà thờ cũng im hơi lặng tiếng, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn đứng sừng sững giữa giáo xứ của các bạn. Trên cao, tôi có thể nhìn thấy gia đình các bạn; dưới đất dù ở xa, các bạn cũng có thể thấy tháp chuông hoặc nóc nhà thờ tôi đây. Chúng ta vẫn liên lạc với nhau mà, đúng không? Đừng quên chính Thiên Chúa mới quan trọng, thánh đường chỉ là nơi để chúng ta gặp Thiên Chúa. Hết mùa dịch, chúng ta lại gặp nhau mà. Chúc các bạn có một Mùa Phục Sinh thật nhiều ơn Chúa! Nhớ các bạn thật nhiều, nhiều lắm! Ký tên nhà thờ những ngày vắng giáo dân. WHĐ Giuse Phạm Đình Ngọc, SJ Nguồn Website Hội Đồng Giám Mục Việt Nam Chị hơn tôi khoảng 10 năm tuổi nghề và có chuyên môn vững vàng nức tiếng ở ngôi trường tiểu học giữa lòng thành phố Huế này. Những ngày đầu đưa con tới lớp đến tận bây giờ, tôi luôn dành sự tin yêu vào tấm lòng người mẹ thứ hai của con ở tận tâm, nghiêm khắc rèn giũa một “bầy lao nhao” mới tập tành làm quen việc học ấy quả là nhọc nhằn. Mỗi kỳ họp phụ huynh đầu năm và giữa năm, chúng tôi đều được nghe chị tâm sự về những nhọc nhằn trong hành trình rèn nét chữ, rèn nếp người cho các ai cũng đồng cảm với chị về điều đó, khi mà mỗi bố mẹ chỉ quản 1 đến 2 con đã phải hét toáng lên những lúc con bướng, con lỳ, còn cô giáo phải lo lắng chu toàn việc học, ăn, ngủ, chơi cho cả đàn cháu nhỏ lên đến 40 lúc dư luận đang lùng bùng chuyện cô giáo ở Hà Nội phạt học sinh lớp 9 quỳ gối, chị trăn trở rất nhiều về lương tâm nghề nghiệp. Thấy trò hư, quấy mà không nhắc nhở từ nhẹ nhàng đến nghiêm khắc và có hình thức xử phạt thì không thể nào tạo ra được nề nếp học tập, uốn nắn trò hướng đến ý thức, kỷ luật và tạo thói quen, hành vi tích nghiêm khắc quá thì phụ huynh ca thán, truyền thông ầm ĩ, dư luận mặc sức “ném đá”. Cái áp lực khổng lồ ấy khiến người thầy lắm lúc cảm thấy mình bị bóp nghẹt đến ngột thở. Nhớ hồi đầu năm học, khi một cô giáo ở trường tiểu học cũng ở TP. Huế yêu cầu học sinh lớp 1 ngậm bút vì mất trật tự thì y như rằng hành động ấy lập tức bị “chĩa mũi dùi” la ó, phản đối, tẩy vậy, chị vẫn chọn cho mình sự nghiêm khắc, nhiệt tâm trong giáo dục học sinh. Mỗi ngày đến lớp, chị vẫn rèn cho bọn trẻ ý thức học tập, nề nếp trường lớp. Chị chia sẻ mình có sử dụng hình thức phạt roi và tay, và chỉ phạt một những đứa trẻ chỉ cần dùng lời nói và tấm lòng yêu thương, sự kiên nhẫn là có thể cảm hóa hành động nghịch phá, đi ngược chuẩn mực của con. Nhưng có những cô cậu thật sự phải nghiêm khắc, phải dùng đến roi mới có thể khiến con ngồi đúng vị trí, cầm bút viết bài, tự xúc cơm ăn… Và tất nhiên hành động khẽ roi đó không hề chứa đựng sự thù hận, ghét bỏ hoặc là đánh cho “bõ tức”.Người giáo viên đầy nhiệt tâm với hơn hai mươi năm “trồng người” ấy chia sẻ đầy ngậm ngùi rằng có những lúc chị khẽ một roi vào tay trò và ôm nỗi nơm nớp lo sợ ấy về nhà. Vừa nấu ăn, vừa giặt quần áo hay làm bất kỳ việc gì cũng canh cánh nỗi lo phụ huynh sẽ ý kiến về cái roi hồi sáng, hồi chiều. Chị bảo đến 10 giờ tối mà điện thoại không rung là biết chuyện đã nỗi lo ấy cũng chỉ vơi đi một nửa, chị vẫn ngán cảnh phụ huynh bất bình về phương pháp giáo dục của cô giáo nhưng chẳng thẳng thắn trao đổi cùng cô mà lại tố giác thẳng với ban giám hiệu hoặc phanh phui trên mạng xã hội khiến “việc bé xé ra to”, “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường” và bị đẩy đi quá xa khiến người trong cuộc bị tổn vậy, chị và nhiều đồng nghiệp cũng bắt đầu sợ. Sợ phụ huynh không hiểu nhiệt tâm của mình. Sợ xã hội đánh đồng xử phạt với trừng phạt. Sợ dư luận nhảy xổ vào quy kết “xúc phạm nhân phẩm, xâm phạm thân thể người học”… Muôn nỗi sợ hóa thành SỢ HỌC bối cảnh nhất cử nhất động của giáo viên đều bị soi quá kỹ dưới cái nhìn khe khắt thì nỗi sợ ấy đã hiện hữu, lớn dần. Nỗi sợ ấy khiến không ít người đành ngoảnh mặt làm ngơ với câu thần chú “mackeno” mỗi khi nhìn trò hư, trò biếng học không thể buông lỏng nhiệm vụ dạy người mà chỉ chuyên tâm dạy chữ và người thầy không thể biến thành một cái “máy dạy”, người “thợ dạy”! Điều hiển nhiên ấy đã được khẳng định vô số lần nhưng dường như “chân lý” cũng dần lung lay khi mà cả xã hội sẵn sàng quay lưng, cạn tình với người thầy chẳng may “sẩy chân” trong hành trình giáo dục học khái niệm “trường học thân thiện” “kỷ luật tích cực”, “tôn trọng và yêu thương học sinh”… đều quá lý tưởng và hoàn mỹ. Nhưng thực tế không phải lúc nào cũng “rải hoa hồng” để thầy cô có thể an nhiên cười, thảnh thơi chuyện trò và cảm hóa học sinh bằng tấm gương sáng trong, mẫu mực của chính giáo lớp 1 của con tôi vừa kể chuyện một bé gái lớp 4 trong trường không chịu ăn cơm bán trú buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở thì em đó sẵng giọng “Cô dám đụng vào em không? Em mét bố mẹ em liền!”.Thật khó để trọn vẹn sứ mệnh “trồng người” trong khi nhà giáo chúng tôi thiếu một hành lang pháp lý an toàn để có thể an tâm lên lớp, dạy chữ và dạy người!Nguyễn Thùy Một tiết học của chúng tôi không được kéo dài quá 40 phút. Trong 40 phút ấy, cô vừa phải truyền thụ kiến thức mới, vừa hướng dẫn các con làm bài vào vở ô li. Giáo viên phải rèn từng tí một, từ cách viết tên đề bài lùi vào mấy ô cho đẹp, rồi hết bài phải kẻ ngắn, kẻ chân bà,... Hồng Hoa> Nhà trường hình như đang dồn trách nhiệm dạy học cho phụ huynh Người gửi Hồng Hoa Tôi là một giáo viên tiểu học ra trường và làm việc được 4 năm. Số năm công tác đó không phải là con số đáng nói nhưng tôi đã được tiếp xúc và va chạm thực tế với cả 2 môi trường làm việc ở trường dân lập và trường công lập. Trong suốt 4 năm công tác đó, tôi vẫn thường xuyên đọc sách, báo và theo dõi các bài viết của bạn đọc trên Tôi đặc biệt chú ý những bài viết liên quan đến ngành nghề của tôi. Và càng đọc tôi càng thấy buồn thậm chí là đôi lúc thấy thất vọng cho mình, cho đồng nghiệp và cho cả cái nghề cao quý mà tôi đã từng mơ ước từ ngày tôi còn là học sinh cấp 1. Đọc bài viết "Nhà trường dồn hết trách nhiệm dạy học cho phụ huynh" của chị Hera Nguyen mà tôi thấy bức xúc quá. Tôi không biết con chị học trường nào và do cô giáo nào chủ nhiệm nhưng điều trước tiên tôi cảm thấy là chị đã đưa ra một ý kiến cực kỳ cảm tính, không suy xét từ nhiều phía. Chị và nhiều phụ huynh khác nữa cũng có ý kiến như chị cho tôi hỏi một câu là "Sao các anh chị không đến lớp ngồi học thử một buổi cùng với con mình, để biết và hiểu được buổi học đó, cô giáo và học sinh phải làm những công việc gì?" Các anh chị có biết rằng, một tiết học của chúng tôi không được kéo dài quá 40 phút. Mà trong 40 phút ấy, cô giáo vừa phải truyền thụ kiến thức mới, vừa hướng dẫn các con làm bài vào vở ô li. Mà các con cấp 1, đặc biệt là lớp 1, 2, 3 viết bài rất chậm. Giáo viên chúng tôi phải rèn từng tí một, từ cách viết tên đề bài lùi vào mấy ô cho đẹp, rồi hết bài phải kẻ ngắn, kẻ chân bài,... Các anh chị không thể biết được là các con mình còn nhỏ quá, đến việc cầm chiếc thước kẻ để kẻ cho thẳng cũng còn lúng túng. Mà lớp thì không phải chỉ có 5 đến 10 cháu. Ở các trường công lập đông học sinh, một lớp có đến 50 cháu, mà chúng tôi phải cố gắng làm sao hướng dẫn cho được phần đông cả lớp. Các con lại viết chậm nên rất nhiều con làm không kịp đủ lượng bài, không hoàn thành ngay trong tiết học đó. Nên chúng tôi phải lấn sang tiết học khác. Vậy là đương nhiên tiết hướng dẫn làm bài tập về nhà theo thời khóa biểu buổi chiều không còn thời gian nữa. Mà lại muốn các con đạt hiệu quả tối thiểu, nên bắt buộc chúng tôi phải yêu cầu các con phải về nhà làm bài tập. Các anh chị nào gửi con đến trường cũng mong con mình học giỏi, điểm cao. Nhưng khi cô giáo giao bài về nhà để con rèn luyện thêm cho thành thạo các kỹ năng làm bài, kỹ năng tính toán thì lại kêu "Nhà trường dồn trách nhiệm dạy học cho phụ huynh". Đã bao giờ các anh chị quan tâm để hiểu hết được đặc thù công việc của người giáo viên chưa ạ? Các anh chị sau 8 tiếng làm việc ở công ty, trở về nhà là được dành thời gian cho gia đình, rồi có thời gian xem ti vi giải trí. Đến 22h, các vị được lên giường đi ngủ, còn giáo viên chúng tôi lại khác. Hết giờ dạy học ở trường, tối về lo việc nhà, cho con đi ngủ xong, chúng tôi lại phải ngồi vào bàn soạn giáo án, rồi chấm chữa bài. Nếu là giáo viên tiểu học thì phải soạn không chỉ một môn. Tôi chỉ lấy ví dụ, riêng môn Tiếng Việt đã có tới 6 phân môn. Mà giáo án năm nào phải soạn của năm đó, có ghi ngày tháng bằng bút mực để tránh việc sử dụng lại giáo án của năm trước. Hôm nào chúng tôi cũng phải thức khuya. Sáng thì dậy sớm để có mặt ở trường lúc 7h15 và 7h30 bắt đầu tiết học đầu tiên. Trong khi quý vị thường là 8h mới phải bắt đầu làm việc. Tôi chỉ nói 1 ví dụ đơn giản như vậy về công việc của người giáo viên. Các vị cứ tự hỏi mình xem, đã bao giờ các vị tìm hiểu để cảm thông và chia sẻ với công việc dạy chữ - rèn nết người của người thầy giáo. Chúng tôi làm việc không phải là 8 tiếng ở trường nữa mà về nhà vẫn phải tiếp tục. Sức lao động chúng tôi bỏ ra nhiều hơn rất nhiều so với ngành nghề khác trong xã hội. Nhưng lương của một giáo viên biên chế, tính theo trình độ chuẩn hệ CĐ Sư phạm, tính cả 500 nghìn phụ cấp là khoảng 1,8 triệu đồng, cộng thêm lương dạy 2 buổi mỗi ngày thì được khoảng 3 triệu đồng mỗi tháng. Chúng tôi làm việc đến 12h đêm vẫn chưa xong việc để đi ngủ, trong khi quý vị chỉ 8 tiếng đã có 4,5 triệu đồng mỗi tháng rồi. Nhưng giáo viên biên chế mới được gần 3 triệu đồng, còn giáo viên hợp đồng như tôi chỉ được Các vị thử nghĩ xem, những gì chúng tôi được hưởng có xứng đáng với sức lao dộng chúng tôi bỏ ra? Vậy mà các vị phụ huynh đã không cảm thông, động viên, lại còn có những ý kiến như vậy. Các anh chị muốn con mình học giỏi, thành tài thì không thể chỉ dừng lại tiếp thu những kiến thức sơ giản mà SGK biên soạn theo trình độ chung của học sinh cả nước. Mà muốn thế thì chẳng còn cách nào khác là luyện tập để rèn kỹ năng thành thạo. Hơn nữa, chúng tôi có giao bài về nhà hay yêu cầu các con xem trước nội dung bài học hôm sau, mục đích cũng là để rèn cho các con thói quen tự giác ngồi vào bàn học. Nếu bài tập nhiều thì mục đích cũng là giúp các con biết định hướng sắp xếp thời gian biểu cho hợp lý. Nếu rèn được các thói quen đó thì lên cấp 2, các con sẽ không vất vả trong việc chủ động lĩnh hội những kiến thức đòi hỏi tư duy logic rất nhiều. Vì thời gian có hạn, nên trên đây cũng chỉ là một chút tâm sự buồn - vui nghề giáo mà tôi muốn chia sẻ với tất cả bạn đọc của Tôi hy vọng, sau bài viết này, các vị phụ huynh cũng nhìn nhận lại một chút. Và tôi nghĩ, phụ huynh và giáo viên chủ nhiệm nên có những sự trao đổi tâm tư nguyện vọng với nhau để hiểu nhau hơn, tránh việc đổ lỗi cho nhau trách nhiệm thuộc về người này hay người kia. Hai lực lượng nòng cốt trong cả quá trình giáo dục những mầm non của đất nước là phụ huynh và giáo viên. Nếu giữa hai lực lượng này luôn có sự trao đổi và hợp tác lẫn nhau, thay vì phê phán nhau, thì công cuộc "trồng người" của chúng ta mới hiệu quả và thành công được. Ý kiến của bạn? Người gửi Cẩm Tú, Tôi có đọc bài phản hồi của chị Lê Phương và tôi hoàn toàn không đồng ý với những lời lẽ của ai cũng như chị, bỏ ra ngoài làm, thì còn ai là người sẽ là người dạy cho con chị? Không phải họ không có khả năng ra ngoài làm để có lương cao như chị mà vì họ yêu nghề, yêu trẻ như chị nói. Tôi không phải là người trong ngành sư phạm để phải bao biện. Cũng như chị, tôi đang làm cho công ty nước ngoài mười mấy năm nay nhưng tôi không như chị, xem việc đó là điều đáng tự hào để buông lời miệt thị những người đã, đang hoặc sẽ dạy con chị. Người xưa có nói rằng "trọng thầy mới được làm thầy" và tôi nghĩ đó là những điều chị nên dạy con chị, chứ không phải những lời lẽ như chị viết. Người gửi Nguyễn Anh Thư, Có phải mình giáo viên khổ Phải đâu mỗi mình chị khổBởi thế gian còn khổ hơn nhiềuTrăm nghề, trăm việc còn cơ cựcvà nỗi bực mình chẳng phải riêng ai!Nghề giáo viên than ôi vất vảNghiệp trồng người sao chẳng vinh quangTự dấn thân hay cần công việcáp lực nghề xã hội ai hơn!Thư cô viết lên đã kỹ cànghay hôm nào đó bực mình ơi!Xin cô một lần cúi xuốngNhìn bao người lương mới mấy trăm!Họ cũng có conHọ cũng cần con đi họcCái chữ nhọc nhằnCái chữ oằn mình, cái chữ đau!Bởi có chữ mới nên ngườiNhưng người dạy chữ lại so và còn hơn thế nữalà người nghèo khổ, khổ hơn cô! Người gửi Lê Phương, Tôi có đọc bài viết tâm sự của cô Hồng Hoa. Thực sự tôi thấy thật khó khăn để thông cảm cho cô. Dù tôi không phải là một giáo viên nhưng trong gia đình tôi có nhiều người làm nghề giáo. Bản thân tôi cũng đã từng làm gia sư nhiều năm. Tôi có thể khẳng định rằng lượng chất xám mà một cô giáo tiểu học bỏ ra là rất thấp. Với một cô giáo tiểu học việc yêu nghề, yêu trẻ là rất quan trọng. Khi cô nói rằng trở thành một cô giáo là ước mơ từ khi còn học cấp 1 vậy cô có bao giờ tự hỏi tại sao mình lại có ước mơ như vậy? Chắc hẳn người dạy cô phải là người gieo mầm ước mơ ấy?! Cô có tự hỏi rằng trong số 50 học sinh cô đang dạy có mấy em mơ ước trở thành cô giáo như cô? Cô nói cô phải thức đến 12h ư? Cô có nói quá thế không? Mỗi ngày cô chấm 50 bài mỗi bài của các em cấp 1 tôi nghĩ tối đa chỉ 2 trang giấy tổng cộng cô chỉ phải đọc hay đúng hơn là nhìn 100 trang. Cô nói cô phải soạn mấy giáo án - nhưng theo tôi biết cô chỉ phải chép lại giáo án thay vì ngồi nghĩ ra. Thu nhập của cô thấp ư? Vậy sao cô không tìm một nghề khác có thu nhập cao hơn. Tôi cũng đã từng làm cho một cơ quan nhà nước với mức lương bậc chuyên viên hơn đồng trong 1 năm tập sự. Nhưng cũng như cô tôi muốn có mức thu nhập cao hơn nên tôi bỏ ra ngoài làm. Cô có nghĩ đến những người làm cho các công ty nước ngoài với mức lương cao không? Chúng tôi phải cố gắng rất nhiều để có được một vị trí tốt còn nếu chỉ làm nhân viên bình thường thu nhập cũng chỉ hơn cô một chút thôi nhưng họ luôn sẵn sàng bị sa thải nếu không đáp ứng được với công việc. Thực sự tôi thấy thất vọng về suy nghĩ của cô. Dù sao tôi cũng rất kính trọng các nhà giáo, nhưng với tình hình hiện nay sự kính trọng của tôi cũng giảm sút nhiều. Người gửi Quynh, Tôi đọc tâm sự của cô giáo và cũng đọc rất nhiều tâm sự của phụ huynh học sinh, rất nhiều vấn đề cần được bàn đến, tôi chỉ mạo muội 1 chút thôi, gọi là ý kiến chủ quan của mình. Tôi có 2 con trai, hiện 1 cháu học THCS và 1 cháu còn học tiểu học. Nhưng thật sự đáng báo động là các cháu bây giờ thiếu hẳn ý thức tự giác ngồi học ở nhà như thế hệ chũng tôi ngày xưa. Cháu trai lớn trước đây học trường dân lập, tôi phải đề nghị cô giáo giao bài về nhà cho riêng cháu ì có quy định không cho giao bài về nhà, nếu phát hiện cô giao bài cho cháu cô sẽ bị khiển trách nên giờ cháu có nếp phải ngồi vào bàn học buổi tối nhưng không tự tìm bài làm mà chỉ chờ mẹ giao. Tôi thấy gần như cháu học là đối phó với sự kèm ở nhà của mẹ. Còn cháu bé đi học về khi mẹ bắt học là y như rằng cãi cô không giao bài. Tôi thấy vô cùng thông cảm cho các cô khi phải quản lý các cháu nhiều như vậy trong khi ở nhà chỉ với 2 cháu thôi tôi đã thấy mệt nhoài. Tôi nghĩ rằng phải cải cách công tác giáo dục của chúng ta sao cho có hiệu quả, sao cho các con thật sự hiểu việc học để làm gì chứ không phải học để đối phó với cô, với nhà trường, với bố mẹ như hiện nay. Người gửi HAL, Tôi cũng có con vừa vào lớp 1, cũng có nhiều tâm tư nhưng vì mọi người đã viết nhiều, nên ở đây chỉ xin có ý kiến ngắn thôi. Tôi rất hiểu là các thầy cô giáo ở trường đã vất vả như thế nào, tôi khâm phục và tôn trọng những thầy cô giáo hết mình vì nghề sư phạm. Nhưng vấn đề mà phụ huynh chúng tôi bức xúc, đó không phải là bản thân các thầy cô giáo không có trách nhiệm, mà là hệ thống giáo dục của chúng ta. Ở bài viết của cô Hồng Hoa có những câu ví dụ như "Các anh chị không thể biết được là các con mình còn nhỏ quá, đến việc cầm chiếc thước kẻ để kẻ cho thẳng cũng còn lúng túng. "Thực ra, phụ huynh chúng tôi rất biết rằng con mình còn bé, còn rất lóng ngóng, và vì thế chỉ mong các nhà sư phạm phải tính được tới điều này, dạy các con khối lượng kỹ năng và kiến thức phù hợp với tuổi của các con, đừng bắt các con phải cặm cụi cả buổi tối, thức khuya dậy sớm để bù lại thời gian "lóng ngóng do tuổi còn nhỏ" ở lớp. Phụ huynh chúng tôi mong muốn con mình học giỏi, được điểm cao để đánh giá đúng khả năng và sự cố gắng của con về những kỹ năng và kiến thức phù hợp với lứa tuổi của nó. Vì vậy chỉ mong là khối lượng kỹ năng và kiến thức ấy phải được thiết kế phù hợp để các con có thể hấp thụ tốt, đồng thời vẫn có thời gian để phát triển kiến thức về xã hội, hội họa, âm nhạc, tham gia các hoạt động thể chất, chứ không phải cặm cụi tối ngày với khối lượng kiến thức, kỹ năng nặng quá mà mất cả ngày ở trường các con cùng với sự nỗ lực hết mực của các thầy cô vẫn không làm hết nổi phải mang về nhà làm tiếp. Người gửi Trần Kim Anh, Đọc bài "Tâm sự của một giáo viên..." của cô giáo "hợp đồng" Hồng Hoa, tôi hoàn toàn nhất trí với những suy tư của cô. Tôi cũng là một GV, vào nghề từ đầu những năm 60, dạy từ cấp 2 đến Đại học. Bây giờ nghỉ hưu, nhưng vẫn đang dạy kèm cho các cháu học sinh THCS. Lớp tôi dạy chỉ có dăm ba cháu, nhiều lắm là chục cháu. Cả đời làm GV, tôi dám nói rằng mình chẳng thiếu gì kinh nghiệm giảng dạy và quản lý học sinh. Ấy vậy mà chỉ với dăm bảy học sinh nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy bất lực vì các cháu thiếu tập trung học tập, không chịu làm theo hướng dẫn của thày, uốn nắn mãi cũng vẫn thế. Đấy là các cháu đã ở tuổi học sinh THCS. Còn với các cháu Tiểu học thì khỏi phải nói. Tôi thực sự không hiểu nổi làm thế nào mà các cô giáo có thể dạy và quản lý được tới 40, thậm chí 50 học sinh lít nhít và non nớt đủ thứ như cô Hồng Hoa đã tâm sự. Ngành GD-ĐT có biết việc này không? Sao không cải cách từ khâu này? Người VN ta ai chẳng biết câu "dạy con từ thuở còn thơ", sao lại cứ để dạy ô hợp thế mãi được? Nhà nước ta đào tạo khá nhiều GV ở các trường SP. Tại sao ở nơi này , nơi nọ vẫn thiếu GV? Và GV chỉ tuyển Hợp đồng? Không an cư thì sao lạc nghiệp? Xã hội và ngành GD không yêu mình thì sao đòi hỏi mình yêu nghề được ? Cói lý đã rõ mồn một , sao không chịu cải cách? Ở đâu cũng có giáo viên tốt, yêu thương và tận tâm với học trò... Ảnh tư liệu TT. Tôi nói vậy bởi vì không ít phụ huynh đã và đang dùng phong bì những mong con họ được quan tâm hơn. Trong mắt của học trò, tôi là cô giáo khó tính. Khi học trò mắc lỗi như quậy phá, cãi lời thầy cô, tôi luôn răn các em, cũng có khi dùng hình phạt phù hợp để các em sửa chữa. Nhưng điều này lại không được nhiều phụ huynh ủng hộ. Nhất là khi một học trò thường xuyên lặp đi lặp lại một lỗi sai, tôi thường đề ra hình phạt nặng gấp đôi như phạt trực nhật, lau bảng, quét dọn lớp và lau bàn ghế sạch sẽ. Nhưng có phụ huynh đã “mắng” tôi rằng “Cô tra tấn con tôi, có phải con cô đâu mà cô xót? Ở nhà con tôi chẳng bao giờ phải đụng vào cái chổi, vậy mà lên lớp phải làm ôsin không công cho cô giáo và các bạn”. Mặc dù tôi đã giải thích cho phụ huynh này hiểu rằng các cháu cần được đưa vào nề nếp, vào nội quy trường lớp nhưng người mẹ này vẫn một mực cho rằng con họ đang bị “đì”, bị hành hạ thể xác lẫn tâm hồn trầm trọng. Nếu học trò quên làm bài tập hay quay cóp lần đầu sẽ là nhắc nhở, từ lần thứ hai sẽ bị phạt đứng quay mặt vào tường. Nhưng có em chẳng biết về mách bố mẹ thế nào mà ngay hôm sau phụ huynh đã lên làm việc với ban giám hiệu. Có em còn được bố mẹ mách nước là phải quay lại cảnh cô giáo phạt để làm bằng chứng. Tôi còn nhớ có học trò hỗn láo, cãi lời thầy cô nên bị cho ra khỏi lớp thì phụ huynh lại cho rằng “Cô giáo không có quyền đuổi con tôi ra khỏi lớp vì cháu đã được bố mẹ đóng tiền đầy đủ rồi”. Có phụ huynh còn cho rằng càng gần đến ngày 20-11 thì thầy cô giáo càng cau có, khó tính, khắt khe để đòi quà cha mẹ học sinh. Có phụ huynh đến gặp và nhét cái phong bì vào tay tôi cùng lời nói “Các cô lương ít, thôi thì cầm tạm mua cái áo mới xem như quà 20-11 của cháu và bỏ qua cho cháu vì đã trót hỗn láo với cô”. Thú thật, nghe phụ huynh nói vậy, tôi chỉ biết rơm rớm nước mắt. Một cảm giác buồn chán, thất vọng trào lên tận cổ vì lương tâm nghề nghiệp đã bị đem ra đong đếm bằng tiền. Tôi kiên quyết trả lại chiếc phong bì cho phụ huynh, về nhà tôi cảm thấy tình cảm thầy trò sao quá mong manh. Đối với thầy cô giáo chúng tôi, một lời chúc chân thành, một tin nhắn hỏi thăm Ngày nhà giáo Việt Nam còn có ý nghĩa hơn nhiều những món quà, những chiếc phong bì dày cộp tiền. Tiền lương của chúng tôi dù không nhiều thật, nhưng với cách tặng quà theo kiểu quà nặng tay rồi đòi hỏi giáo viên phải thế này thế khác thì tuyệt đối người cầm phấn chúng tôi không bao giờ nhận. Nhận một vài bưu thiếp, một vài lời chúc của học sinh hay bạn bè, tôi cảm thấy còn có thêm niềm tin với nghề. Dù lương giáo viên nghèo thật nhưng chúng tôi cũng có tự trọng của mình. Chúng tôi cũng tìm hiểu hoàn cảnh của học trò, nếu thấy các em khó khăn vẫn kêu gọi quyên góp giúp đỡ học trò ấy. Nhiều hôm ở lại phụ đạo cho một số em chưa hiểu bài đến mức quên cả giờ về đón con nhưng vẫn bị nhiều phụ huynh kêu ca, phàn nàn đủ kiểu. Tôi chỉ xin phụ huynh hãy nhìn giáo viên với ánh mắt thân thiện, để hình ảnh người thầy không bị nhòe, không bị lu mờ trước những món quà ngày nhà giáo. Tôi chỉ muốn các bậc phụ huynh hiểu rằng ở đâu cũng có giáo viên tốt, yêu thương và tận tâm với học trò. Không phải người thầy nào cũng ham tiền, rồi đốc thúc học sinh đi học thêm để kiếm thêm thu nhập. Còn nhiều người thầy tận tâm lắm, mong phụ huynh hãy tin như vậy.

tâm sự nhà giáo